webnovel

Chương 6

Vào 6 giờ sáng

Tôi ngồi dậy dụi mắt và ngáp dài trên chiếc ghế sofa. Dưới bầu trời đầy mây, tôi sẽ bắt đầu một ngày mới. Tôi nhận được lệnh từ mẹ mang một thứ gì đó đến cho người đẹp trai, và trực tiếp đưa nó từ tôi. Nếu tôi làm điều gì sai trái, tôi không thể về nhà và ló mặt ra.

Này, ai là con ruột của bà Ratchanee đây?

Công lý không có ý nghĩa gì trên thế giới này.

"Ai Po, lại đây!" Tôi gọi cho người bạn đang tìm kiếm tôi. Chúng tôi đã hẹn gặp nhau qua LINE tối qua.

"Chào buổi sáng."

"Có lệnh từ cấp trên." Tôi nói với giọng nhỏ nhẹ rồi lại ngáp.

"Tao hiểu rồi, anh bạn." Po ngồi cạnh tôi nói. Tôi lấy chiếc bánh sandwich cá ngừ tôi làm khi thức dậy.

"Mày còn chưa ăn sáng phải không."

"Ồh, tao yêu mày." Po mỉm cười vùi đầu vào vai tôi cho đến khi tôi cù lét và từ từ di chuyển đầu vì sợ làm tổn thương bộ não đã cống hiến cho trường và đất nước.

"Nó đang đến." Po vừa nói vừa chỉ về hướng người đang đi. Nó ăn ngay chiếc sandwich cá ngừ với vẻ mặt hớn hở. Tôi thấy người quan trọng khiến tôi phải ngồi bắt muỗi từ sáng. Tôi đi về phía nó, sợ rằng những cô gái đã đi theo để cổ vũ nó sẽ vây lấy nó trước. Dáng người cao đút hai tay vào túi quần và đeo tai nghe nhướn mày. Hơi bất ngờ khi tôi đã chạy đến vẫy nó phía trước. Nó tháo tai nghe ra. Nhìn chằm chằm vào tôi với một khuôn mặt khó đoán. Tôi biết người đẹp trai hiếm khi mở cuộc trò chuyện. Vì vậy, tôi phải bắt đầu nói.

"Mẹ có cái này cho mày." Tôi thò tay vào túi đồng phục và đưa một chiếc hộp nhỏ trên tay cho người đẹp trai.

Nó nhướn lông mày lên một chút nghi ngờ.

"Cái này là cái gì?" Rồi hỏi.

"Bùa hộ mệnh." Tôi nói nhỏ vì sợ người khác nghe thấy.

"Hả?" Người đẹp trai cho thấy một khuôn mặt ngày càng bối rối.

"Mẹ nói nó sẽ mang lại may mắn." Tôi phải nói lý do khi mẹ nói vào tai tôi cho đến khi tôi nhớ. Nó gật đầu và lấy chiếc hộp từ tay tôi và đút vào túi.

Mẹ sẽ rất vui... nếu mẹ nhìn thấy cái này.

"Mày đã ăn sáng chưa?" Tôi hỏi. Không khó để đoán rằng nó đã mua thứ gì đó để tủ lạnh nhưng chưa bao giờ lấy ra để nấu bữa sáng. Nó nhìn tôi và lắc đầu.

Này, tao nghe nói mày cần phải sử dụng bộ não của mình cả ngày. Bữa sáng rất quan trọng, tại sao mày lại bỏ bữa?

"Đây." Tôi đưa hộp cơm mà tôi đã chuẩn bị sẵn. Lúc đầu, nó có vẻ bối rối, nhưng cuối cùng đã đưa tay ra để nhận.

Ugh, tay của mày không cần phải chạm vào tao như thế. Tôi vội rút tay lại.

"Bữa sáng khiến mày bạn hoạt động." Sau khi nói vớinó, tôi quay lại chỗ Po để cổ vũ nó trước. Hãy chiến đấu.

Tôi đợi cho đến khi chiếc xe rời khỏi cổng trường. Tôi biết một chút về kỳ thi Olympic học thuật sẽ diễn ra tại một trường đại học công lập nổi tiếng ở trung tâm Bangkok. Đi vào sáng sớm để tránh vấn đề kẹt xe hàng loạt.

Đồng hồ của tôi chỉ 06:45. tôi đang đi đâu vậy? Vẫn còn một tiếng nữa mới đến buổi lễ. Một mình ngồi cùng một chỗ, tôi sợ mình sẽ bị sốt xuất huyết và hôn mê trong bệnh viện. Vị trí đẹp nhất là phòng Universal Music Club. Tôi có một chìa khóa dự phòng. Vội vàng vào phòng, bật đèn bật điều hòa đủ lạnh để ngủ rồi ngồi lên chiếc ghế sofa nghệ sĩ ngổn ngang vết bút và đủ thứ nét vẽ nguệch ngoạc.

Tôi không thể ngủ được.

[Âm thanh LINE]

Hửm? Ai đã gửi tin nhắn LINE sáng nay? Tôi nhấc điện thoại lên và nhìn nó.

[Po gửi ảnh]

Bức ảnh là gì? Tôi đã mở nó.

<Ảnh 1>

<Trông có vẻ thú vị>

Tôi nhìn vào bức ảnh và nhấn nút phóng to. Người đẹp trai mỉm cười với hộp cơm trên tay.

<Ảnh 2>

<Chồng yêu đi xa>

Người đẹp trai ăn

<Huh!>

Tôi trả lời Po

< Bánh mì mày cho tao vẫn chưa no. Tao muốn cơm chiên>

<Hình dán khóc>

<Này!>

Tôi nhấn nút gửi, sau đó nhấn khóa màn hình và đặt điện thoại lên ngực.

Vậy tại sao tôi lại cười?

*

Tuần này là tuần công bố điểm giữa kỳ. Tôi không khoe khoang về điểm số của tôi rất cao trong mọi môn học. Tất cả các giáo viên khen ngợi tôi. Ngay cả cô Poona, kẻ thù của tôi. Cô ấy hỏi tôi phải chuẩn bị học như thế nào để có thể đạt điểm cao ngất ngưởng như thế này. Tôi truyền đạt rằng có gia sư tài năng đã hỗ trợ tôi đến thời điểm này. Và tất nhiên là sự tò mò không ngừng của con người, tất cả đều muốn biết gia sư của tôi là ai. Tôi chưa kịp trả lời thì mấy đứa bạn trong nhóm cùng nhau hét lên.

"Tinaphop đại thần!"

Mọi người hoan hô.

Tôi trở về chỗ của mình. Sau tiếng reo hò, quay lại tiếp tục bài học. Tôi thường ngủ thiếp đi bất cứ khi nào tôi nhìn thấy những con số. Tuy nhiên, vì ai đó, giờ đây tôi cảm thấy rằng toán học không phải là một môn học khó, miễn là chúng ta chú ý và hiểu nó nhiều hơn.

Cuộc trò chuyện trưa nay của chúng tôi không thú vị lắm, bởi vì một thành viên đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.

"Mày có muốn một cuộc gọi video hay không?" Win nói, người giống như một cặp khỉ và chó với Po. Mọi người nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu.

Video đang gọi.

"Chào bạn của tôi." Yo chào trước, sau đó là những người khác Po đang ngồi ăn.

"Cô đơn hả?" Po vừa trả lời vừa nhét một miếng thịt và nhai nó trước mắt chúng tôi.

Quá độc ác.

"Không, chỉ cần chắc chắn rằng mày vẫn còn ở đó hay không." Pat nói.

"Chết tiệt!"

Và sau đó chúng tôi nói về một vấn đề khác, nghiêm trọng hơn một chút. Hỏi về sự cạnh tranh? Po nói không khó nhưng cũng không dễ. Vâng, mày thật thông minh!

"Chờ một chút, được không? Tao và Yo muốn mua kem một lát." Nói xong, Pat và Yo đến hợp căn tin. Win cũng xin được phép đi vệ sinh. Còn lại tôi nói chuyện với Po một mình.

"Vậy cuộc thi lại diễn ra lúc mấy giờ?" tôi hỏi.

"Có thể là 2 giờ chiều."

"Ồh..."

"Eh.. nói chuyện với bạn tao trước." Nó nói như vậy.

Là sao? Tôi đang trò chuyện với một người bạn khác của bạn, logic là gì?

Đồ khốn!! Khi nhìn thấy ai đó trên màn hình, tôi suýt sặc nước.

Người đẹp trai! Mày thân với nó từ khi nào vậy? Tôi liếc sang hướng khác. Tôi cảm thấy như câu hỏi của tôi thực sự bế tắc. Tôi không thể nói được. Tôi thấy lông mày nó nhíu lại. Thay vào đó, tôi cười nhe răng và giơ tay chào.

"......" Không phản hồi. Chỉ có đôi mắt là cứng hơn tượng.

"Kỳ thi Olympic thế nào?" Cuối cùng, tôi phải bắt đầu cuộc trò chuyện.

"Tốt." Người đẹp trai nhẹ nhàng trả lời.

"Hừm." Tôi bắt chước câu trả lời ngắn gọn của nó.

Sau đó, sự im lặng chiếm lấy. Nó nhìn tôi. Tôi im lặng nhìn nó. Sau đó, nó lấy một cái gì đó từ túi áo đồng phục của mình

Bùa may mắn của mẹ! Nó cho tôi xem.

"Làm tốt lắm."

Tôi không thể không mỉm cười.

"Mẹ sẽ hài lòng."

"Cái này."

Hả? Người đẹp trai mỉm cười khi chỉ cho tôi hộp cơm mà tôi đã đưa cho nó sáng nay.

"Do tao làm đó."

Huh, có vẻ như thứ gì đó đang tiến vào từ mọi hướng của cơ thể với một cùng mục đích. Trên ngực bên trái. Tôi cảm thấy như mình vừa bị điện giật. Ngay lập tức nó quay đầu đi khỏi màn hình, rồi mỉm cười cho đến khi má tôi phồng lên.

"Cảm ơn mày." Người đẹp trai thì thầm nhẹ nhàng, nhưng tôi có thể nghe thấy nó rất rõ ràng. Chuyển sang nhìn màn hình điện thoại còn ngạc nhiên hơn trước. Những gì tôi thấy là người đẹp trai đang mỉm cười với tôi đang ngồi bối rối như một con chó bị bỏ rơi.

"Hừm." Tôi thẳng thắn trả lời. Giữ khuôn mặt của tôi bình thường nhất có thể. Po và ba người bạn của tôi đã trở lại với nhau. Cuộc trò chuyện giữa tôi và người đẹp trai này khiến tôi rất vui. Nếu vừa ngồi nói chuyện vừa nhìn vào mắt nhau chắc sẽ đau tim mất.

"Tao đi vệ sinh một lát." Tôi nói với mọi người rồi đứng dậy khỏi ghế và đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Tại sao mặt và tai của tôi đỏ? Tôi kinh ngạc nhìn vào gương. Vội vặn vòi nước rửa mặt với hy vọng sẽ đỡ các triệu chứng. Thật không may, nó đã không hiệu quả.

Có chuyện gì với trái tim tôi vậy?!

Có chuyện gì xảy ra với tôi?

Đây có phải là một cơn say nắng?

Tấm biển trang nhã trước trường là một sự đảm bảo to lớn rằng trường tôi có hai thiên tài vĩ đại.

Ông Tinaphop Jirawatanakul, đại diện Olympic Thái Lan môn Hóa học (điểm cao nhất cả nước) và ông Prawee Danuchaisoonthorn, đại diện Olympic Toán học Thái Lan.

Tôi đứng nhìn tụi nó không khỏi mỉm cười, tự hào về hai người này.

Trong buổi lễ chúc mừng phải báo tin vui cho mọi người. Người đẹp trai và Po đang đứng trên bục gần hiệu trưởng và hiệu phó. Sau đó nhận được vòng hoa, học bổng, giấy chứng nhận và huy chương từ cuộc thi. Mọi người ồ lên trong tiếng vỗ tay như sấm. Sau đó, giáo viên mời cả hai nói chuyện một chút và chia sẻ các phương pháp học tập của họ. Po có vinh dự là người đầu tiên. Giáo viên chỉ nói một phút, nhưng Po đã nói gần năm phút. Tôi và các bạn nhìn nhau. Tại sao mày kể tự truyện của mày?

Mặt khác, có một người im lặng, hoặc thậm chí chỉ lên tiếng nói thực sự khi có cơ hội và nói ngắn gọn. Nó đi về phía micro và nói,

"Cảm ơn ạ."

Và trở về vị trí của nó. Thực sự rất ít. Những bông hoa Pikul (truyện dân gian của Thái Lan) sẽ không ra khỏi miệng mày.

*

Sau khi kết thúc phần nghi thức buổi sáng kéo dài mười phút, chúng tôi bước vào buổi học đầu tiên của lớp mỹ thuật với bài học vẽ hoa văn Thái Lan mà cô giáo giao cho chúng tôi.

"Mày đã nhận được hình gì?" Tôi hỏi Win là người rút thăm đầu tiên. Nó hơi tái mặt và lật tờ giấy lên để xem.

"Rama."

Khó đấy sau đó đến lượt Po, Pat, Yo và kết thúc lad tôi. Chúng tôi đã đồng ý trước khi lấy nó sẽ mở cùng một lúc.

Đếm một, hai, ba.

Rama > Po

Nona Sita > Pat

Nona Sita > Yo

Còn tôi, Hanoman.

Không may! Tại sao tôi không giống họ? Một mình. Tôi vẫn không thể vẽ con khỉ Lopburi, và bây giờ tôi phải vẽ một con khỉ đã chết. Tôi làm mặt buồn để bạn bè thương cảm. Nhưng họ? Thậm chí còn cười.

Khốn nạn! Bạn bè như bẹn bà!

*

Cho đến giờ nghỉ trưa, tôi vẫn không ngừng phàn nàn về Hanoman cho đến khi tôi phát cáu với mọi người.

"Mày muốn một ít xúc xích?"

Tôi gật đầu đáp lại. Tâm trạng và dạ dày của tôi là như vậy? Dù buồn hay vui cũng phải ăn cho no. Khi xúc xích và thịt viên được mang đến, có vẻ như lũ kền kền và linh cẩu đã lao ra đón chúng.

"Ngon lắm." Pat nói, cao giọng khi cắn một miếng thịt viên.

Đồ háu ăn.

"Này, anh chàng đẹp trai của mày đang đến, khỉ." Tôi quay sang Yo, người sau đó cũng nhìn lên.

Ồh, người đẹp trai. Tôi đặt xiên thịt chuẩn bị đưa vào miệng mình lại lên đĩa và lấy tay lau miệng.

"Cái gì vậy?" Tôi hỏi người cao hơn và đẹp trai hơn. Nó nhìn tôi rồi đặt hộp cơm xuống bàn.

"Trả lại cái này."

"Hừm." Tôi gật đầu, và Nó rời đi với bạn của nó. Tôi nhanh chóng chuyển sang món xúc xích yêu thích của mình.

"Đặt nó ở đó đi." Tôi bảo Win lấy hộp cơm đặt lên mép bàn.

"Sao lại nặng dữ vậy?" Win vừa nói vừa lắc hộp cơm của tôi.

"Mày lại đói nữa rồi hả." Tôi cáu kỉnh.

"Không, tao chắc chắn phải có một cái gì đó ở trong đây." Win nhấn mạnh vào ý kiến ​​đó. Tất cả đều gợi ý mở ra xem có đúng như vậy hay không?

"Thấy không."

"Ôiiii!"

"Mày đang làm gì đấy?" Tôi gọi Win và Pat. Po và Yo nhìn lên rồi đồng thanh hét lên.

"Ôi, bánh bao!"

Hả? Tôi đẩy Po ra và xem thử.

Ồh, là bánh bao.

"Tao không biết sao 'vị thần' lại tán tỉnh mày như vậy." Yo kêu lên. Tất cả mọi người đều gật đầu.

"Tán tỉnh cái gì?" Tôi nguyền rủa, lấy hộp cơm và đóng nó lại.

"Oho... nhưng hạnh phúc phải không?" Yo chọc gẹo.

"Tôi yêu anh, anh có biết không?" Pat hát một bài hát trong tiếng vỗ tay của những người kia.

"Câm miệng nếu không tao khâu miệng của mày lại." Tôi siết chặt tay mình. Rồi cầm hộp cơm bước ra khỏi căng tin vì tụi nó suốt ngày chọc ghẹo mình.

*

Vào buổi chiều, không hiểu sao tôi suốt ngày bị trêu về chuyện bánh bao mọi lúc. Tan học, tôi chạy thật nhanh về nhà. Cùng lúc đó khi đi đến trước cổng trường, âm thanh LINE vang lên.

Trò chuyện nhóm

Yo:<Chúa tể ngọt ngào>

Pat:<Có>

Yo: <Bạn muốn ăn há cảo tôm, há cảo cua, há cảo thịt heo hãy để mình chăm sóc bạn?>

Po: <Ồh>

Win: <Wow>

Ouch, mấy đứa bạn phiền phức.

Vì tao đẹp trai, đừng để tao gặp mấy đứa mày. Tao sẽ nói chuyện sau.

*

Ục ục (tiếng sôi bụng).

Tôi sẽ làm gì bây giờ? Tôi đứng xoa bụng ở trạm xe buýt. Nhìn cảnh tượng kẹt xe kinh khủng mà tôi cũng mệt mỏi. Nếu tôi có thể no bụng trước khi về đến nhà, axit trong dạ dày tôi sẽ tiêu hóa chúng.

Eh, nhưng có bánh bao phải không? Không biết vị của nó thế nào? Thêm vào đó, những đứa bạn xấu xa không có ở đây. Ngay lập tức tôi mở nắp hộp cơm, dùng tăm và chọc bánh bao rồi lấy ăn.

Hừm, trời ơi!!

Tôi mỉm cười với chiếc bánh bao khi nhớ đến tin nhắn nhóm LINE của Yo.

<Bạn muốn ăn há cảo tôm, há cảo cua, há cảo thịt heo hãy để mình chăm sóc bạn?>

"Hãy để mình chăm sóc bạn?" Tôi nhớ câu cuối cùng. Nhận ra một lần nữa, lúc này một người phụ nữ bên cạnh tôi, người lên cùng chuyến xe buýt với tôi, đứng dậy và nói rằng xe buýt đã đến. Thế là tôi vội vàng lắc đầu, rũ bỏ ý nghĩ mất tập trung.

Tôi có thể phát điên.

Huh!!

Trường học lại hỗn loạn vì tuần này là tuần diễn ra các sự kiện thể thao. Buổi sáng đầu tiên, mọi hàng ghế đều chật kín học sinh ăn mặc hóa trang để chào mừng cuộc diễu hành đầy màu sắc. Tôi là học sinh cuối cấp ở trường đã vinh dự được tham gia cuộc diễu hành, đó là một nhiệm vụ lớn. Tôi hóa trang như một con ma hút thuốc trong cuộc diễu hành chống ma túy.

Heh, hoàn toàn đánh giá thấp vẻ đẹp của con trai cô Ratchanee.

Ban nhạc diễu hành cùng với người đi đầu của họ ném chiếc gậy ba lần để bắt đầu cuộc diễu hành. Mỗi màu di chuyển dọc theo đường chạy của sân vận động và trở về vị trí ban đầu. Chia thành năm màu cụ thể là đỏ, hồng, cam, xanh lam và xanh lục.

Sau khi đi bộ diễu hành quanh sân vận động. Rồi bước vào buổi lễ, cô hiệu trưởng nói rằng tập thể dục là một liều thuốc kỳ diệu. Giúp xây dựng sức mạnh và mối quan hệ giữa bạn bè và người thân. Tiếp theo mời một người lên bục phát biểu.

Hội trưởng hội học sinh hiện tại!!

"Thế giới bên ngoài lớp học lớn rộng hơn, hãy học tập."

Hửm? Đó là một trích dẫn Ngày thiếu nhi! Ngay khi người đẹp trai kết thúc câu nói rất ngắn gọn, tôi liếc nhìn sang một bên. Mọi người đều há hốc miệng trước những câu trích dẫn mà não không thể tiếp cận chỉ sau một lần nghe. Phải suy nghĩ sâu hơn về ý nghĩa thực sự của nó.

Nhưng suy cho cùng, đây có thể là cách nói chuyện của các thiên tài.

Sau đó bước vào nghi lễ quan trọng khác là thắp đuốc. Vận động viên giành được huy chương tcấp quốc gia sẽ nhận được ngọn đuốc từ tay người phụ trách nghi lễ. Đi qua tất cả và đi đến cuối cùng. Thầy PJOK bước lên thắp đuốc. Trong tiếng vỗ tay như sấm, sự kiện thể thao chính thức bắt đầu.

Vào ngày đầu tiên, các cuộc tranh tài gay cấn tập trung vào các môn điền kinh và bơi lội đã được tổ chức tại nhà thi đấu và sân vận động trung tâm. Tôi và Po, cùng màu xanh. Thay quần áo xong ra ngoài chạy thật nhanh giành lấy một chỗ ngồi ở sân vận động trung tâm. Không chỉ để cổ vũ các vận động viên trong đội cùng màu với chúng tôi, mà còn để cổ vũ Pat và Yo chạy 400 mét nam.

"Mày nghĩ ai sẽ thắng?" Po vừa nói vừa cho đậu hà Lan vào miệng.

"Ý mày là Yo và Pat?" Win hỏi ngược lại. Po gật đầu.

"Tao nghĩ cả hai đều sẽ bất tỉnh." Tôi vội trả lời vì nhìn tình trạng cơ thể thì không thể qua khỏi. Các màu khác đều là vận động viên của trường và điều tôi đang nói không sai chút nào. Trong năm màu, Yo về thứ tư, Pat về thứ năm. Nản lòng giành huy chương, vì từ vị trí thứ ba cách gần chục giây cho đến khi ban giám khảo trêu trêu các vận động viên áo đỏ và hồng chạy nhanh hơn, tại sao họ lại chậm thế?

"Ôi bạn tôi." Chúng tôi đi đưa nước cho hai người bạn đang ngồi thở hổn hển. Win mang cuốn sổ cho Pat. Tôi mở cặp lấy khăn tay cho nó lau mồ hôi.

"Tao muốn chết." Yo nói trong khi liếc nhìn. Thở hổn hển như một con chó vừa đuổi mèo.

"Tao thề, tao sẽ không bao giờ làm chuyện gì dày vò bản thân như thế này nữa." Pat cũng vậy. Chúng tôi đợi cho đến khi những người bạn thi chạy của chúng tôi có thể ra khỏi đây, sau đó đi đến sân bóng rổ để xem trận đấu bóng rổ nam, đội Xanh lá đấu với đội Xanh lam.

"Ở đó trống." Win điểm ra rìa sân, lựa chỗ phải theo số người trong nhóm.

"Nhưng đó là cho đội xanh lam." Tôi phản đối vì tôi muốn ngồi cổ vũ cho đội Xanh lá.

"Vậy thì mày đứng đi." Pó đánh vào đầu tôi, nhanh chóng dẫn những người khác vào chỗ trống.

Khốn nạn!! Tôi càu nhàu sau lưng họ. Nhưng cuối cùng tôi cũng phải làm theo và được xắp xếp chỗ ngồi vì những nơi khác không còn chỗ. Mới chỉ là vòng loại mà đã rất nhiều người. Tôi chỉ biết than thở trong lòng. Chỗ tôi nhận được thật là tuyệt vời. Liền kề chỗ ngồi của các vận động viên đội Xanh lam.

Tiếng hét của các nữ sinh vang vọng khắp sân vận động khiến tôi phải quay đầu lại nhìn xung quanh.

Hừm!! Tôi có thể hiểu tại sao, Thewson và hội trưởng hội học sinh là đại diện của đội Xanh lam. Đối thủ màu sắc của đội tôi. So sánh các vận động viên của hai đội rõ ràng có thể dễ dàng đoán được. Đội thua là đội của tôi. Đội Xanh lam bao gồm hơn một nửa số cầu thủ bóng rổ của trường.

Tôi quét mắt quanh sân và sững người.

Ừm... một người đẹp trai đứng và nhìn tôi. Tôi cười toe toét và giơ tay chào. Nó im lìm như tượng sáp trong viện bảo tàng.

Huh! Tôi thực sự mệt mỏi vì phải thù địch với mọi thứ trong thế giới của nó.

Chỉ trong vòng hai mươi giây, hiệp thi đấu căng thẳng đầu tiên bắt đầu. Đội Xanh lam đã dẫn trước khi mới bắt đầu. Cú quăng bóng ba điểm của Thewson đẹp đến nỗi các cô gái phải hét lên vì sững sờ. Làm như thế cả hiệp. Kết thúc hiệp 1, đội Xanh lam giành được 33-10 điểm.

Hay xem đó, màu sắc của đội tôi sẽ bắt kịp ... trong vòng tiếp theo.

Nghỉ ngơi chỉ hai phút. Cuộc cạnh tranh gay gắt trong hiệp thứ hai đã bắt đầu. Đội Xanh lam liên tục lừa bóng để tránh đội Xanh lá như thần. Nhảy lên quăng bóng để ghi điểm từ người đẹp trai cao lớn. Nhảy lên hết lần này đến lần khác ghi được số điểm rất lớn giữa những tiếng la hét ầm ĩ khiến tôi thỉnh thoảng phải bịt tai lại.

Kết thúc hiệp hai, đội Xanh lam dẫn trước 56-17.

Trong hiệp thứ ba và thứ tư, bạn không cần phải đoán, rằng đội Xanh lam tiếp tục ghi điểm. Sai rồi. Mà là đội Xanh lá với các vận động viên trông có vẻ mệt mỏi chạy theo họ. Kết quả cuối cùng là một lời khiển trách. Đội Xanh lam thắng đội Xanh lá một cách khó tin với 96 điểm và lọt vào vòng 2. Đội Xanh lá còn phải chiến đấu với các đội màu khác để tranh cơ hội vượt qua vòng loại.

"Anh gì ơi."

Hửm? Tôi quay lại nhìn cô gái có khuôn mặt ngọt ngào đang vỗ vai tôi từ phía sau.

"Có chuyện gì vậy?"

"Hừm... em muốn đi vệ sinh. Anh có thể đưa chiếc khăn lạnh cho đội Xanh lam được không?"

Tôi định mở miệng từ chối.

"Ui... anh đẹp trai thật đấy." Nhưng khi nghe đàn em nói mấy câu dễ thương thế này, tôi không thể từ chối. Thế là tôi nhận lời.

"Chờ đã. Người ta nhờ kêu đi đưa giúp đưa khăn lạnh." Tôi nói quay sang đám bạn bên cạnh.

"Vâng anh bạn."

Thật không may, tôi đã không kịp nói bất cứ điều gì, thay vào đó họ đã bỏ đi.

Này, họ là bạn kiểu gì vậy?

Lúc đầu tôi cũng muốn đi theo nhưng sợ mấy em xinh đẹp lớp dưới nghĩ tôi xấu tính, đẹp trai không giữ lời và họ sẽ còn nhớ mãi.

"Là khăn lạnh." Tôi đứng dậy bước đến phát khăn lạnh cho từng người một. Khi Thewson thấy mặt tôi, nó nhìn tôi và nhướng mày ngạc nhiên.

"Mày màu xanh lá cây, phải không?"

"Hừm."

"Cậu đang làm gì ở đây?"

"Có người nhờ tao chút việc." Tôi nhún vai trả lời nó. Nhanh chóng bỏ đi và phân phát cho các người khác và cuối cùng đã đến.

"Khăn lạnh." Tôi cầm chiếc khăn lạnh vỗ nhẹ vào cánh tay nó. Nó ngước lên nhìn tôi nhưng không nhận.

Ôi, Ngạo mạn! Tôi đặt bên cạnh nó. Khi tôi định quay lại, một bàn tay mạnh mẽ đã nắm lấy cánh tay tôi và khiến tôi ngồi xuống bên cạnh nó.

Này mẹ kiếp, có chuyện gì với tôi vậy?

"Cái gì?" Tôi hỏi với giọng khó chịu. Tôi chợt kéo cánh tay mình lại. Ai không giận?

"Nước."

"Được."

Này, từ khi nào tôi trở thành dịch giả thiên tài này? Chỉ cần nghe nó nói một từ duy nhất, tôi có thể hiểu những gì đang được truyền đạt. Tôi bước tới lấy một chai nước nhỏ trong thùng đá. Mở nắp cẩn thận và giao cho người đẹp trai. Nó uống hết ngay lập tức. Có vẻ như vẫn chưa đủ, nó nhìn thấy tôi và gửi thần giao cách cảm. Tôi trở lại để có lấy một lần nữa. Nhưng lần này, lấy nguyên thùng đá. Không phải mỉa mai nó mà lười quay lại quá.

"Nếu vẫn chưa hết khát, tao đi lấy vòi nước cho mày." Tôi thề với chiếc xe bơm nước, anh đã uống bốn chai nước. Nó nhìn tôi và nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Tôi giả vờ không nhìn vì sợ nó mắc bệnh cau mày.

"Vậy tao đi trước." Tôi đã xong với nó rồi. Tôi vẫn còn nhiều hoạt động để hỗ trợ đội của mình giành chiến thắng. Thế nhưng, vừa ngồi dậy, nó lại nắm tay.

"Cái gì nữa?" Lần này tôi cao giọng.

"Nóng."

Vậy thì sao? Tôi cố tình hít một hơi thật sâu để nó nghe thấy điều đó. Sau đó đứng dậy và đi tìm thứ gì đó để thay cái quạt. Cuối cùng cũng đến được bảng sơ đồ mà huấn luyện viên đã làm cho trận đấu.

"Trải chiếu, giăng mùng, tao hát ru mày nghe". Tôi hơi khó chịu khi thấy nó có vẻ đã đỡ hơn. Lỗi tại tôi mỏi tay nên vì vậy không thể không ngừng phát điên lên.

"Cũng được" Nó trả lời thẳng thừng.

"Tao đang mỉa mai đó." Tôi hét lên. Nó nhún vai, giả vờ không biết.

Kết thúc vai trò là một người hầu đặc biệt, tôi đến gặp những người đồng đội đã trốn ra bể bơi. Ngay khi tôi đến, tôi đã mắng họ vì đã để tôi một mình. Nhưng cái gì? Họ cùng nhau liếc nhìn tôi rồi quay đầu lại để chứng kiến ​​​​sự cạnh tranh khốc liệt.

Nhìn tao này... tao là bạn của tụi mày.

Hôm nay là ngày cuối cùng của hội thao. Đây là ngày mà hầu hết các loại huy chương vàng sẽ được tranh giành. Đội hỗ trợ cho các hoạt náo viên bắt đầu bối rối vì họ không biết nên ổn định ở sân vận động nào. Tôi và các bạn đồng ý ngồi xem trận chung kết bóng đá tại sân vận động trung tâm trong thời gian diễn ra trận bóng rổ. Chúng ta thấy các vận động viên đội Xanh lam đang chuẩn bị. Một trong số họ là người đẹp trai đang chạy để làm nóng. Nhưng tôi không quan tâm vì đội Xanh lá đã bị loại. Không cần phải đến và hỗ trợ nữa.

"Tao và Gun sẽ xem trận đấu bóng rổ."

Ôi trời, tôi tròn mắt nhìn người bạn thân nhất của mình, Po, người đang bám lấy vai tôi như một con tắc kè. Từ khi nào tao đồng ý với mày việc muốn đi xem trò đó?

"Ba đứa mày xem bóng đá, khi nào trận đấu kết thúc, tao sẽ đi theo mấy đứa mày." Po vội vàng giải thích. Ba đứa còn lại lắng nghe. Lúc đầu họ bối rối, nhưng sau đó họ hiểu vàbỏ lại hai chúng tôi. Tôi bị kéo đến sân bóng rổ.

"Sao mày lại kéo tao đến đây?" Tôi đã than phiền.

"......."

Im lặng.

Vâng, nhiều câu hỏi hơn. Po từ chối giải thích bất cứ điều gì với tôi.

"Này Po!"

Hả? Tôi quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh. Thấy Thewson đang nhìn Po và đi về phía này.

"Chào!" Nó trả lời ngắn gọn.

"Mày đi ủng hộ tao hả?" Mắt tôi mở to khi nhìn chằm chằm vào Po. Tôi liếc nhìn người bạn của người đẹp trai. Một cái nhìn hơi không hài lòng trên khuôn mặt của mình.

"Hỗ trợ đội Cam." Po trả lời với giọng giễu cợt.

"Độc ác." Thewson đặt một tay lên ngực và giả bộ mặt buồn bã của một ông lão không thể lên xe buýt miễn phí. Tôi thấy nó mà muốn gọi cho nhà sản xuất phim rằng bây giờ một ngôi sao mới trong ngành giải trí đã được sinh ra.

Po không trả lời người đó ngay, nó chỉ thở dài thườn thượt, đủ để trả lời cho một điều, nó không có ý đó. Tôi, với tư cách là người thứ ba, ngồi đó nhìn họ, thấy Thewson mỉm cười, vội vàng gia nhập đội của nó.

"Chết thật." Po nói sau khi người đó rời đi. Tôi ngạc nhiên quay sang nơi phát ra giọng nói.

"Mày thích nó?"

Và tôi hỏi nó trong khi nó đang suy nghĩ về một điều gì đó mà nó chưa nhận thức rõ ràng, nên nó đã vội vàng trả lời mà không cần suy nghĩ.

"Đúng."

Huh... mày xong rồi.

Tôi nghĩ Po biết tôi đang hỏi. Nó nhìn tôi và giải thích điều gì đó. Tôi vội vàng cắt ngang câu nói của nó.

"Không phải lúc đâu, anh bạn."

"Chết tiệt! Đừng nói với ai." Po ra lệnh với giọng chắc nịch. Ngăn cản tôi, sợ tôi đi thông báo cho lũ bạn khác, sẵn sàng bị chế nhạo suốt ngày. Tôi nhún vai, giả vờ không nghe thấy.

"Nếu Mày nói với ai, tao sẽ vạch trần mày."

Hả?

"Ý là?" Nó mỉm cười và thì thầm vào tai tôi.

"Mày đã từng lén lút tè vào luống rau cải xoăn của dì Sujit."

Chết tiệt thằng xấu xa, đó là bí mật của tôi!

"Chết tiệt!" Tôi mắng nó và nó cũng nhún vai giống hệt tôi.

Cuối cùng, chúng tôi đồng ý giữ im lặng và không nói về điều đó. Nếu điều đó bị rò rỉ ra ngoài, liệu nó có ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôi không?

Khoảng năm phút trước trận đấu, tôi thấy các vận động viên của đội Xanh lam. Có một người đẹp trai đứng nhận quà từ fan. Ngoài ra còn ký chữ.

Tại sao mày ngầu thế? Tao ghen tị.

Cùng lúc đó, người đàn trai quay sang tôi. Vội liếc qua chỗ khác. Tôi đã bí mật theo dõi nó vì tôi ghen tị với nó và vì nó nhiều người hâm mộ hơn.

"Gun."

"Gì?" Tôi quay sang người đang huých khuỷu tay vào tôi.

"Nhìn kìa." Cằm của nó quay sang một bên. Tôi nhìn theo hướng được chỉ định và thấy một người nào đó. Không cần đoán cũng biết là ai.

Ngươi đẹp trai!!

"Cái gì?" Tôi hỏi với giọng cáu kỉnh trên khuôn mặt hơi thờ ơ, nhưng nó không trả lời. Làm quái gì ném đồ vào người tao vậy?

Hửm? Đây là những món đồ mà người hâm mộ đã tặng nó vừa rồi. Đây là cho tao?

Tôi định hỏi tại sao nó mang chúng cho tôi, nhưng thật vô nghĩa khi nó đã đi mất.

Wow, mày là một người kỳ lạ. Người đẹp trai.

"Nghe mùi tinh yêu đâu đây." Po nói. Tôi liếc nhìn và ré lên với người bên cạnh mà không hề nghĩ ngợi.

"Khùng!"

Đáng lẽ ra Po không nên vui, thay vào đó nó mỉm cười như thể đang nghĩ ra một kế hoạch.

"Đẩy thuyền."

"Tại sao, hả?" Tôi hỏi nó với niềm vui kỳ lạ.

"Nhân vật chính thể hiện sự chân thành của mình. Anh ta không muốn người mình thích hiểu lầm. Vì vậy, anh ta đưa những thứ mà những người phụ nữ khác đã đưa cho anh ta và giao cho người mình thích." Po chắp tay trước ngực trong khi tôi ngồi nghe và hít một hơi dài.

"Muốn đi bệnh viện không?" Tôi nghĩ đã đến lúc nó nên đến gặp bác sĩ tâm lý và mua một số loại thuốc để nó không có những suy nghĩ kỳ lạ.

Trận đấu bắt đầu với việc đội Xanh lam vẫn chơi rất tốt.

Họ đã chơi tốt hơn lần trước với trước đội Xanh lá. Người đẹp trai nhảy từ vạch ba điểm. Cũng trong hiệp tiếp theo, đội Xanh lam đã tận dụng kỹ năng rê bóng của mình, tránh được các cầu thủ của đội Cam, giành được một số điểm lớn.

Kết thúc trận đấu, đội Xanh lam thắng đội Cam với tỷ số 49-17. Thầy phó hiệu trưởng trao huy chương cho các em học sinh. Lắng nghe giữa tiếng vỗ tay và tiếng hò reo, đặc biệt là khi Thewson và người đẹp trai được trao huy chương.

"Rất nhiều." Po chỉ vào bảng quan thông báo hiển thị tổng số huy chương.

Đã có mười sáu huy chương vàng đội Xanh lam dẫn đầu, tiếp theo là đội Cam giành năm huy chương vàng. Đội Đỏ và Đội Hồng bằng nhau hai huy chương vàng. Đội Xanh lá có 1 huy chương vàng môn kéo co.

"Chỉ toàn là vận động viên." Tôi trả lời, Po gật đầu. Tiếp theo, chúng tôi đứng dậy khi thấy đám đông bắt đầu giải tán, nhưng tôi có một đống thứ trên đùi.

"Tao muốn lấy những thứ này trả lại cho Tin một lát." Tôi bảo Po đợi và hy vọng nó không biến mất như thường lệ.

"Vậy tao đi vệ sinh, lát nữa quay lại." Tôi gật đầu và bước đến chỗ người đẹp trai đang uống nước.

"Này." Tôi đã trả lại các món đồ. Nó im lặng nhìn tôi rồi chỉ vào một chiếc ghế trống có ý đặt đồ vào đó. Tôi ngay lập tức đặt chúng ở đó. Cùng lúc đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó quấn quanh cổ mình. Tôi trố mắt nhìn những gì hiện ra trước mắt với không ít ngạc nhiên. Quay sang thấy người đẹp trai và nhướn mày.

"Tiền đặt cọc." Đó là tất cả những gì nó nói. Sau đó lấy đồ của nó và điều khiến tôi bối rối là chiếc huy chương quanh cổ.

"Đói bụng." Và anh chàng đẹp trai đó đã kéo tôi đến căng tin mà không hỏi tôi trước.

Ồh, Nó đang làm gì vậy? Tôi có nên đưa nó đến bác sĩ tâm lý với Po không?!

Việc kéo tôi đi ăn là trái với ý muốn của tôi. Và thêm vào đó tôi vẫn phải mua thức ăn cho nó.

"Này." Tôi đặt một đĩa cơm chiên tom yum trước mặt nó, rồi lại bước trở lại quầy bán đồ ăn.

"Là rau xào."

Sau đó là mua đồ uống.

"Còn đây là nước lọc, không lạnh."

Trước khi ngồi xuống, tôi nhìn người trước mặt.

"Nữa không?" Tôi hỏi chắc nịch. Người đẹp trai lắc đầu.

"Tốt, bởi vì muốn mua nữa, thì tự mình mua đi." Tôi cáu kỉnh. Huh, ai mà không khó chịu khi mà vẫn bị sai bảo như người hầu mặc dù thời gian đã kết thúc. Dù sẵn sàng làm điều đó vì tôi vẫn nhớ nó đã từng dạy tôi. Tôi không biết điều này làm tôi sợ hay khó chịu. Ngồi yên lặng nhìn nó ăn như thế này thì tôi sẽ không còn bối rối nữa.

Tôi gọi nó cho Po rằng tôi đang chạy vài việc vặt trong căn tin. Po đã đọc nó và gửi cho tôi một nhãn dán rồng lửa. Có lẽ tức giận vì tôi đã không đợi nó ở điểm hẹn. Tôi sẽ đổ lỗi cho những người đẹp trai vì điều này.

Tôi đã đợi cho đến khi cầu thủ bóng rổ đói bụng ăn hết chúng để có thể đến gặp bạn bè của mình cùng xem trận đấu, nhưng anh chàng đẹp trai này đã đi theo tôi.

"Sao mày lại đến?" Tôi hỏi. Nó không nói gì. Tôi chỉ hít một hơi thật sâu và tiếp tục bước đi.

Theo tao... Tao sẽ đưa mày đến sân vận động.

Trong khi đi bộ qua phòng TU, mắt tôi liếc qua quầy bốc thăm may mắn. Một cái cây với một ngôi sao treo và một xô nước để lấy trứng. Lòng tham của thế giới nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể tôi và tôi muốn thử. Tôi quay sang người đẹp trai như thể nó biết chính xác tôi đang nghĩ gì.

Này... vậy thì tôi không cần phải giải thích nữa. Tôi vội vã đi về phía nó.

"Xin chào."

"Vâng." Tôi mỉm cười với cô gái có khuôn mặt xinh xắn.

"Mười Baht cho một quả trứng và một ngôi sao." Mắt tôi không nhìn thấy ngôi sao đâu cả, tôi chỉ thấy em học sinh này thôi.

Rất buồn cười. Đã có người yêu chưa?

Tôi lấy một đồng xu từ túi quần của mình và đưa nó, sau đó đi hái một ngôi sao và đưa nó cho cô ấy. Chính cô em gái xinh đẹp này đã mở và đọc nó.

"Nước cam."

Hừm... Tôi nhìn thấy khuôn mặt của em học sinh lớp dưới và mỉm cười. Tôi chán nước cam lắm rồi.

Này, vẫn còn một cơ hội để lấy quả trứng. Chúc bạn may mắn.

"Anh có một ống hít."

Chết tiệt! Tôi không chóng mặt. Không muốn ống hít.

"Anh có thể chơi lại được không?" Tôi hỏi. Hy vọng vẻ đẹp trai của tôi sẽ khiến cô ấy sập bẫy và dành cho tôi những đặc ân.

"Có thể." Cô ấy trả lời với một nụ cười.

Xinh đẹp và luôn tử tế.

"Mười bạt."

Hả? Nụ cười của tôi vụt tắt khi nhìn vào cô học sinh xinh đẹp độc ác đó. Nhanh chóng thò tay vào túi và thấy rằng chỉ có tờ năm trăm sẽ là bữa ăn của tôi cho cả tuần.

"Muốn chơi không?" Tôi hỏi người đang đứng khoanh tay.

"Chơi thì chơi." Tôi không cầu xin. Tôi chỉ muốn một món đồ. Người đẹp trai nhìn tôi, đưa tiền cho đàn em lớp dưới.

"Đến anh Tin, em sẽ cho anh thêm mỗi người hai cơ hội."

Hả? Tôi đã chết lặng bởi những gì tôi nghe thấy. Tại sao nó không công bằng? Đối xử tệ bạc với đàn anh của mình như thế này. Tôi đứng nhìn người đẹp trai với sự ghen tị.

"Có một con gấu bông màu nâu."

Hmmm... cũng có vài thứ hay ho. Tôi há hốc miệng nhìn nó lấy mấy quả trứng trong xô. Em học sinh xinh đẹp lấy ra mở.

"Cái mũ." Một đàn em khác quay sang lấy gì đó chongười đẹp trai. Sau đó, nó được đưa cho tôi để giữ vì nó được chơi hai lần.

"Gối kê cổ."

"Dây nịt." Tôi chưng hửng không hiểu sao anh chàng đẹp trai này lại có được món đồ hữu ích như vậy. Hey!!

"Selfile đi anh Tin." Huh, thật tốt khi người em lớp dưới xinh đẹp không bảo tôi chụp ảnh, hoặc tôi quay lại để cầm máy ảnh.

Tôi đã đợi cho đến khi người nổi tiếng chụp ảnh xong và ngay lập tức đưa lại tất cả đồ. Nó đứng nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Đang tìm kiếm cái gì?

Tôi tự nghĩ trong lòng. Đột nhiên nó lấy chiếc mũ và đội lên đầu tôi cho đến khi nó che khuất mắt tôi, quàng một chiếc gối kê cổ từ phía sau vào cổ tôi, thắt một chiếc thắt lưng quanh eo tôi rồi mang con gấu bông đi.

Tin chết tiệt! Tôi nguyền rủa trong lòng. Từ từ mở mũ và ngay lập tức trừng mắt nhìn nó. Nhưng những gì trước mặt tôi bây giờ không chỉ là một người đẹp trai. Có một số máy ảnh điện thoại chụp ảnh tôi. Bộ não của tôi nhanh chóng ra lệnh. Tôi phải mỉm cười và thể hiện lòng tốt ở nơi công cộng.

Đôi mắt mở to đầy thù hận dần dịu đi và biến thành một con gấu bông ngọt ngào. Có gì sai khi tự mỉm cười? Hai ngón tay giơ lên trước ​​mặt.

Khùng!

Tôi ngầu.

"Anh Tin cũng vậy đi."

Mày sẽ không sống sót, người đẹp trai. Tôi thấy nó nhíu mày như thể từ chối.

Hừ, thôi kệ.

"Nó phải mang cái miệng đồ chơi."

Tôi nói trong khi quay sang những em học sinh lớp dưới đang gật đầu đồng ý. Lấy mang vào giúp nó. Nó nhìn tôi như muốn giết người, nhưng tôi không quan tâm và tôi không sợ vì bây giờ tôi có hàng tá nhân chứng.

"Buồn cười quá anh Tin."

"Rất tuyệt."

Mày thật đẹp trai với cái miệng đồ chơi trên mặt? Mày cao như cái cột điện. Mày rất tuyệt.

"Chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi."

Hửm? Một em lớp dưới đến chỉnh thế đứng cho đến khi tôi chịu thua. Cái miệng đồ chơi của người đẹp trai được gắn lại cho tôi.

"Hừ!" Tôi lẩm bẩm. Nơi cổ họng nghẹn lại. Tôi nhe răng giận dữ với nó.

Nó không cho tôi trốn thoát khỏi đây.

Tôi đứng làm búp bê Madame Tussauds để bọn trẻ chụp ảnh cùng. Cuối cùng, tôi phải đối mặt với người đẹp trai và độc ác này. Tôi lườm nó cho đến khi nhãn cầu của tôi gần như rơi ra ngoài. Nó không sợ hãi chút nào, chỉ nhún vai và cười toe toét.

"Vui?" Tôi cao giọng. Người đẹp trai nhìn tôi và gật đầu. Tôi nhìn nó giận dữ.

"Vui lắm hả?" Tôi gầm gừ, lấy đồ ra khỏi người và định ép người đẹp trai giữ nó. Nó làm cho tôi mệt mỏi.

"Ngoan nào!" Nó nói với giọng đanh thép. Tôi dừng lại vì dường như chân tôi không thể cử động được.

"Không ngoan!" Tôi cãi lại.

"Ngoan." Nó đánh vào đầu tôi rồi bỏ đi

Mày không thể chạy như thế này, thằng nhãi! Trở lại! Tôi đã nói với nó.