Ông Lệ mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, khí chất bất phàm, tuy rằng đã hơn bảy mươi rồi, nhưng khí thế vẫn không thua kém gì ngày trước. Ánh mắt của ông lão hơi lạnh lùng, gương mặt không giận mà uy.
"Phải, đây là gia quy trăm năm của Lệ gia."
Thanh âm vang vang hữu lực, có rất nhiều người trong số những người đang ngồi ở đây nhờ ông mới có được địa vị ngày hôm nay, vì thế đối với ông đều thập phần tôn kính.
Lệ Dạ Kiêu cười lạnh một cái, sau đó móc điện thoại ra, phát lên một đoạn ghi âm.
"Tôi quen biết cô ấy sớm hơn cậu, khi cô ấy năm tuổi tôi đã quen cô ấy rồi".
Là giọng của Lệ Đình Tuyệt, trầm thấp mà giàu từ tính, những người đang ngồi ở đây đều không hiểu lý do hắn phát lên đoạn ghi âm này?
Hai mắt sáng rực của ông Lệ nhìn hắn, "Lão nhị, đây là ý gì?".
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com