Lăng Tử Mạt nói trước: "Bác gái, bác nói quà là cái này ạ?"
Cô chỉ vào hai cái hộp đối diện, nhìn hộp ngoài đã biết rất quý, hai cái hộp đều giống nhau, đều được làm thủ công tinh xảo, có lẽ là đồ cổ.
Hộp cũng sang trọng như vậy, đồ bên trong càng đừng phải bàn.
Lâm Sơ Tâm cũng nói: "Bác gái, đồ quá quý, cháu không thể nhận."
Lâm Sơ Tâm nghĩ như này, cho dù nhà cô rất nghèo, không thể so sánh với Lệ gia nhưng cô tuyệt đối không phải vì tham gia sản của Lệ gia nên mới ở bên Hàn.
Là do cô thích cậu, nếu cô không thích, cho dù có cho cô nhiều hơn cô cũng sẽ không ở bên cậu.
Mạc Thanh Yên ưu nhã cười: "Không cần khẩn trương như vậy, đây là đồ mà bà nội của hai đứa Hàn và Dục để lại, là một đôi vòng ngọc, để lại chi người mà Hàn và Dục thích, đây là tình cảm của bà nội hai đứa nó để lại, hai cháu không được phụ tấm lòng của lão nhân gia."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com