Nam Cung Ngạo duỗi tay đến, Lương Mộc Tình nhu thuận vươn tay cầm lấy tay anh.
Anh kéo cô ngồi lên đùi, sau đó mở hộp ra. Là một chiếc nhẫn ngọc bích, viên ngọc lóe lên ánh sáng lạnh lùng mỹ lệ, vô cùng chói mắt.
"Tiểu Phó, chiếc nhẫn này, không cho phép em tháo ra."
Lương Mộc Tình nhớ tới lúc cầu hôn anh tặng cô nhẫn, bây giờ vẫn còn đang để trong tủ quần áo của cô. Chiếc hộp đó có liên quan đến anh, cô để một số đồ vật ở trong đó, chính là vì không muốn nhớ lại nữa.
Lúc này nhìn thấy một cái khác, trong mắt cô hiện lên chút u ám. Bọn họ có thể sao? Cô vẫn đang cố gắng, nhưng sao lại cảm thấy cơ hội này quá xa vời?
Nam Cung Ngạo không đợi cô duỗi tay liền kéo tay cô qua, đeo nhẫn lên ngón áp út của cô.
"Nhớ kỹ, không được tháo xuống."
Sau đó anh giơ tay vuốt tóc cô:
"Tháo dây buộc tóc của em xuống."
Đôi mắt to của Lương Mộc Tình chớp chớp, giống như búp bê Barbie.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com