Người mà Côn nhìn chính là Bỉ Ngạn.
Lúc này, cô trông rất bình thản, yên ổn, dường như có thể chờ đợi Đường Lăng đã là một điều hạnh phúc.
Côn sẽ không để ý đến dung mạo của Bỉ Ngạn, nhưng Bỉ Ngạn lúc này lại khiến Côn không hiểu sao cảm thấy thương tiếc.
Toàn bộ thế giới đang chìm trong giấc ngủ, chỉ có một mình cô tỉnh táo là một chuyện tốt sao?
Loài người có tính tập thể, con người sợ cô đơn. Nếu mọi người đều chìm trong giấc ngủ thì từ đó về sau đều có một giấc mơ chung, nhưng chỉ có một mình cô tự do bên ngoài, liệu có phải chuyện tốt không?
Đương nhiên sẽ không phải chuyện tốt.
Nhưng tất cả điều này không phải là lỗi của Bỉ Ngạn, tất cả cũng không phải cô ấy có thể chọn lựa, nhưng cô cuối cùng vẫn...
Nhưng mặc kệ là như thế nào, thành chi mộng thậm chí là tháp Niết bàn khổng lồ, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới cô, vì vậy cô không phải bước vào giấc mộng, thành chi mộng cũng không chấp nhận cô.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com