webnovel

Chương 97: Thần tài sống của Tô gia.

Chương 97: Thần tài sống của Tô gia.

Tô Cấn Thành cho đan dược vào miệng, liền sau đó cảm nhận được một luồng khí nóng từ đan điền lan ra khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Một vầng sáng bao lấy thân thể hắn, hắn hét lên một tiếng, khí tức từ cơ thể tuôn ra cuồn cuộn.

Thân thể hắn lóe sáng lên trong khoảnh khắc sau đó vụt tắt trở lại nguyên trạng như bình thường, nhưng cảm giác có thể cảm nhận rõ ràng hơn thiên địa linh khí xung quanh.

Tô Cấn Thành thở ra hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi, thân thể hắn run lên bần bật, hắn cố gắng nắm chặt hai nắm đấm, gồng người, nhưng hai chân hắn tựa như sắp đứng không vững nữa rồi.

Hắn loạng choạng lui về sau hai, ba bước, va cả vào chiếc ghế phía sau.

Chỉ trong khoảnh khắc sau khi phục dùng một viên đan dược, Tô Cấn Thành, hắn, từ Tam phẩm Võ Sư trực tiếp tấn thăng lên Tứ phẩm Võ Sư, chuyện này làm cho hắn sốc toàn tập, hắn không thể tin nổi những gì vừa mới xảy ra.

Nói ra chắc chẳng ai tin, nhưng đây là sự việc tự bản thân hắn được kiểm chứng, hắn không tin cũng không được.

Vương Nhất Tự ngồi trên chưởng môn tọa, khoé miệng hiển hiện lên hài lòng khi nhìn thấy nét mặt hoang mang pha lẫn sợ hãi của Tô Cấn Thành.

Con cá đã cắn câu a!

Sau một hồi vật lộn tư tưởng, Tô Cấn Thành cũng mau chóng bình tĩnh trở lại.

Hắn ngồi phịch xuống ghế, tâm thần vẫn còn hơi chấn động.

"Thần...kỳ...

Quả thật...quá thần kỳ...

Cảnh...cảnh giới đan...đúng là...kỳ trân dị bảo...của nhân gian..."

Tô Cấn Thành nhận xét.

'Không lẽ... cuộc làm ăn khác, mà Vương chưởng môn nói đến...chính là nói tới...cảnh giới đan hay sao...?'

Trong lòng hắn chợt hiện lên một câu hỏi.

"Tô gia chủ, loại này đan dược của bản tọa, ngươi thấy thế nào?"

Vương Nhất Tự tay chống cằm, hỏi.

"Vương chưởng môn...loại đan dược này...chỉ có thể dùng hai từ thần kỳ để diễn tả mà thôi...

Nếu so với Trị thương đan kia, e là phải quý giá hơn gấp mấy mươi lần..."

Tô Cấn Thành thành thật trả lời.

Hắn nghĩ sao thì nói vậy.

Quả thực, hắn không ngờ trên đời lại có loại này đan dược, hắn ngỡ rằng hắn đang nằm mơ.

Cảnh giới đan này, hắn nghĩ, e là dù có tiền cũng không thể nào chạm đến nổi.

Tô Cấn Thành, hắn, nếu như mà biết đám đệ tử của Thương Sơn phái dùng loại đan dược này như cơm bữa, chắc hắn sẽ chết đứng như Từ Hải chứ chẳng chơi a.

"Chỉ tiếc là viên Cảnh giới đan vừa nãy...tại hạ đã..."

Tô Cấn Thành gương mặt hiện lên nuối tiếc.

"Không sao cả, viên đan dược đó xem như quà chào hàng bản tọa tặng cho Tô gia chủ."

Vương Nhất Tự giơ tay ra hiệu cho Tô Cấn Thành không cần lo lắng.

"Nói vậy...có nghĩa là..."

Tô Cấn Thành khoé miệng hơi giật.

"Đúng vậy"

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Bản tọa đề nghị làm ăn với Tô gia chủ thì tất nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng số lượng đan dược đủ để giao dịch a"

"Vương chưởng môn, người có bao nhiêu Cảnh giới đan?!!"

Tô Cấn Thành hốt hoảng, hỏi gấp.

"Ở đây, bản tọa có tổng cộng năm viên Cảnh giới đan.

Cuộc làm ăn này..."

Vương Nhất Tự giơ năm ngón tay ra nói.

"Đồng ý!

Tô gia đồng ý cuộc làm ăn này!"

Không để Vương Nhất Tự nói hết, Tô Cấn Thành liền chen ngang vào.

Trong đầu hắn đã thoáng nắm bắt được tương lai của loại đan dược này, không đồng ý cuộc làm ăn này chắc hẳn đầu bị lừa đá a.

"Ha ha ha!

Tô gia chủ rất mau lẹ, bản tọa rất thích a!

Nhưng mà Tô gia chủ xin hãy bình tĩnh, đợi bản tọa nói hết rồi đồng ý vẫn chưa muộn!"

Vương Nhất Tự cười phá lên.

Tô Cấn Thành chợt tỉnh.

Hành động vừa rồi của hắn đúng là hơi lỗ mãng.

"Xin Vương chưởng môn tiếp tục..."

Vương Nhất Tự lại nhấp một ngụm trà, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi dài, sau đó nói với Tô Cấn Thành.

"Tô gia chủ, Cảnh giới đan so với Trị thương đan cấp bậc khác xa hoàn toàn, giá cả vì thế cũng sẽ rất cao..."

"Ừm..."

Tô Cấn Thành gật đầu đồng thuận.

"Vì thế, bán Cảnh giới đan không thể giống như bán Trị thương đan dược"

"Ý Vương chưởng môn là...?"

Tô Cấn Thành nhíu mày, vẫn chưa hiểu ý Vương Nhất Tự.

"Bản tọa đã suy nghĩ ra một phương thức buôn bán mà xưa nay chưa từng có ở Đại lục này.

Với cách thức buôn bán này, Tô gia chủ chỉ cần bỏ ra một chút vốn ban đầu, và sau đó chỉ cần ngồi một chỗ mà đếm tiền a."

Vương Nhất Tự chậm rãi nói.

"Tại hạ đang lắng nghe..."

"Tô đại gia tộc là một gia tộc có tiếng tăm ở Hoa Dương thành, chuyên về buôn bán Đan dược, thảo dược.

Bản tọa nghĩ rằng các mối làm ăn, quen biết cũng là rất nhiều.

Tô gia chủ hãy dựa vào lợi thế này để mà quảng bá cho Cảnh giới đan.

Khi đã có nhiều người biết đến tin tức về loại đan dược này, Tô gia chủ hãy tổ chức ra một phiên đấu giá Đan dược, mỗi tháng một lần"

Vương Nhất Tự chậm rãi trình bày.

"Đấu giá Đan dược...?"

Gương mặt Tô Cấn Thành hiện lên ngốc trệ.

"Ví như cách bán đan dược bình thường, một viên đan dược Tô gia chủ bán được năm ngàn kim tệ, thì viên thứ hai, viên thứ ba, cũng chỉ là năm ngàn kim tệ mỗi viên, không hơn không kém.

Nhưng nếu như tổ chức đấu giá, Tô gia chủ mời hết tất cả danh gia vọng tộc, các môn phái, tông môn lớn đến tham dự, sau đó chỉ cần đưa ra giá khởi điểm và để mặc cho bọn hắn tự trả giá, ai đưa ra giá cao nhất sẽ có được đan dược"

Vương Nhất Tự ngưng lại một chút, lại rít thêm một hơi thuốc.

"Bản tọa chắc chắn rằng với phẩm chất và mức độ trân quý của Cảnh giới đan, bọn hắn sẽ không tiếc tiền bạc, tranh giành, đấu đá lẫn nhau để có được nó"

Nghe xong những lời này, đầu óc mụ mị của Tô Cấn Thành như được khai sáng, ánh mắt hắn sáng rực lên.

Cách buôn bán này tại sao hắn chưa bao giờ nghĩ tới kia chứ?!!!

Vương Nhất Tự đưa ra năm ngón tay, nói.

"Giá khởi điểm cho một viên Cảnh giới đan sẽ là năm trăm vạn kim tệ"

"Hả?!!"

Tô Cấn Thành giật thót mình, không giấu nổi cảm xúc mà hét lên.

"Năm...năm trăm vạn... một viên...?"

"Tô gia chủ đừng hốt hoảng!

Một võ giả muốn gia tăng một bậc tu vi cảnh giới, chí ít cũng phải mất vài năm, chưa kể, cảnh giới càng cao thì càng mất nhiều thời gian.

Bỏ ra một số tiền để có thể gia tăng tu vi cảnh giới ngay lập tức thì năm trăm vạn kim tệ không hề đắt một chút nào a!"

Chính xác là vậy!

Đúng như lời Vương Nhất Tự nói, cho dù giá cả có cao hơn chăng nữa thì người ta cũng sẽ xếp hàng mà tranh nhau mua Cảnh giới đan mà thôi!

Nhưng mà giá khởi điểm là năm trăm vạn kim tệ, và ai trả giá cao nhất mới có thể sở hữu được Cảnh giới đan, thì con số mà người mua phải bỏ ra chắc chắn phải gấp mấy lần như vậy!

Tô Cấn Thành khẽ giật mình vì sung sướng.

Đây là cơ hội phát tài ngàn năm khó kiếm.

Đúng như lời Vương Nhất Tự nói khi nãy, vụ làm ăn này hắn ban đầu sẽ phải đầu tư một ít vốn, và sau đó chỉ ngồi một chỗ mà đếm tiền.

Rất nhiều tiền a!

"Chưa hết!"

"Vẫn còn sao?!!"

"Nếu như một người đã mua một viên Cảnh giới đan, thì viên tiếp theo hắn phải trả giá cao nhất và thanh toán số tiền gấp đôi mức đã ra giá.

Tương tự viên thứ ba gấp ba lần.

Viên thứ tư gấp bốn lần."

"Cái...cái quái...?!!!"

Tô Cấn Thành kém chút phun ra ngụm máu.

'Thánh thần thiên địa ơi, đây là cái gì làm ăn, cái gì buôn bán?!!

Phải đầu óc thiên tài như nào mới có thể nghĩ ra được cách buôn bán kiếm lời hàng trăm, thậm chí hàng ngàn lần như thế này?!!

Thần tài!

Vương chưởng môn chính là thần tài tái thế phù hộ cho Tô đại gia tộc!!'

"Năm viên Cảnh giới đan này bản tọa nhờ Tô gia chủ bán dùm, tỉ lệ chia tiền sẽ là Tô gia chủ sáu phần, bản tọa bốn phần, Tô gia chủ thấy thế nào?"

"Tại hạ đương nhiên đồng ý!"

"Tốt!

Nhưng xin Tô gia chủ vẫn đừng tiết lộ nguồn gốc của Cảnh giới đan a"

"Được, Vương chưởng môn yên tâm, sau khi tại hạ trở về Hoa Dương thành sẽ lập tức tiến hành ngay!"

Tô Cấn Thành thở ra từng hơi nặng nhọc nhưng gương mặt hiển hiện lên háo hức và sung sướng.

"Trăm sự lại phiền Tô gia chủ a!"

"Vậy tại hạ xin phép cáo từ!"

Tô Cấn Thành rất nhanh cất hai không gian giới chỉ vào, điệu bộ sốt sắng, khẩn trương, ôm quyền nói.

"Lý tổng quản, thay bản tọa tiễn chân Tô gia chủ!"

Vương Nhất Tự ra hiệu cho Lý tổng quản.

Khi cả hai bước ra khỏi đại điện, Mộc Phiến La liền quay qua phía Vương Nhất Tự trầm trồ.

"Thật không ngờ phu quân còn rất giỏi trong việc mua bán a!"

"Tất nhiên! Phu quân của nàng việc gì mà không giỏi hơn người cơ chứ!"

Vương Nhất Tự hất cằm, ra vẻ tự cao.

"Cảnh giới đan nếu tung ra, e là Tinh không Đại lục sẽ lại một phen sóng gió a!"

Trương Tố Tố nhận xét.

"Ha ha ha, sẽ là như vậy a!"

Vương Nhất Tự cười lớn.

Hoa Dương thành.

Tiểu Kha cùng Cốt Độc nhận lệnh chưởng môn theo dõi hai tên sát thủ từ đêm qua đến bây giờ đã là một ngày thời gian, bọn hắn hiện tại đang nấp trên một tán cây cao cách xa chỗ mà hai tên kia vừa đi vào.

"Bọn hắn vào lâu như vậy vẫn chưa thấy trở ra, không nghi ngờ gì nữa, chỗ này chắc chắn chính là sào huyệt của bọn chúng!"

Cốt Độc lên tiếng.

"Ngươi hãy ở lại đây quan sát, xem chừng hành động của chúng!

Ta sẽ quay về môn phái báo cáo tình hình cho chưởng môn!"

Tiểu Kha nói.

"Yên tâm, dù là một con ruồi cũng không thể thoát khỏi cặp mắt của ta!"

Cốt Độc gật đầu.

Nói rồi, Tiểu Kha liền lập tức biến mất.

Cốt Độc vẫn ở nguyên vị trí, hai mắt nheo lại tập trung ánh mắt dán chặt vào một tòa tửu lâu, dù đã khuya khoắt nhưng ánh đèn vẫn sáng rực.

Tòa tửu lâu sừng sững nằm giữa Hoa Dương thành, phía trên cửa lớn treo một tấm bảng hiệu sơn son thếp vàng với ba chữ 'Trác Hồng lâu'.