webnovel

Chương 68: Trấn Thiên Tứ Tượng trận.

Chương 68: Trấn Thiên Tứ Tượng trận.

Ruỳnh!

Ruỳnh!

...

Mặt đất rung chuyển dữ dội sau đó nứt ra, bầu trời bỗng chốc hoá màn đêm với những cơn gió thổi qua cuồn cuộn gào thét dữ dội.

Đám quân yêu nhân của Man Nhược và Vô Diện vương còn đang bàng hoàng, lo lắng chưa định hình được chuyện gì đang diễn ra thì một vòng tròn trận pháp khổng lồ xuất hiện che kín cả bầu trời, nó lớn đến mức đứng ở Bách Lâu Cổ Thành cách xa mấy trăm dạm vẫn có thể nhìn thấy rất rõ.

Tất cả yêu nhân đều ngước lên nhìn bầu trời với ánh mắt hiện lên kinh hãi.

Trận pháp còn chưa triệu hồi hoàn tất nhưng tất cả đều cảm thấy có một áp lực vô hình khủng bố đè nén xuống khiến tất cả yêu nhân đều cảm thấy khó thở.

Man Nhược vương, Vô Diện vương cũng là ba phần hoang mang, bảy phần sợ hãi khi vòng tròn trận pháp kia thành hình.

Ngay cả Mộc Phiến La cùng toàn thể dân chúng Vẫn Thanh thành cũng đang mồm chữ A mắt chữ Ở đứng hình nhìn trận pháp kia.

Cái loại sức mạnh cỡ nào mới có thể triệu hồi ra được loại trận pháp với quy mô kinh khủng đến như thế kia chứ?

Tất cả đều là ngu ngơ không hề biết đến cái loại trận pháp đang hiển hiện ra trước mắt là loại trận pháp gì cả, nhưng với quy mô và áp lực vô hình kinh khủng như thế này thì bất cứ cái gì xuất hiện giáng từ trên xuống cũng đủ xoá sổ tất cả mọi thứ.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Khi tất cả còn đang hoang mang, sợ hãi thì từ phía dưới mặt đất bốn cây cột khổng lồ với bốn màu khác nhau trồi lên chia thành bốn góc, mỗi cây cột phải cao ít nhất là bảy mươi, tám mươi thước, đường kính thân cột phải bảy, tám người ôm không hết, phía trên đỉnh cột là một bức tượng bằng vàng của một loại hung thú, mỗi cột là một đầu hung thú khác nhau và ở giữa thân mỗi cây cột có khắc một chữ tượng trưng cho loại hung thú trên đỉnh cột đó.

Thanh Long.

Bạch Hổ.

Huyền Vũ.

Chu Tước.

Bốn cây cột tương ứng với bốn Thượng cổ Thần thú hùng mạnh trong truyền thuyết của Tam giới.

"Nhân tất tử

Yêu tất diệt

Ma tất biến

Thần tất tru

Hồn phách bất luân hồi

Trấn Thiên Tứ Tượng trận, mở!"

Triệu Thường Côn nắm chặt bàn tay trái, hét lớn, bàng bạc khí tức toả ra ngút trời.

Ầm ầm!....

Vòng tròn trận pháp bao phủ bầu trời bất chợt sáng lên, ở giữa trận pháp một chữ Tử khổng lồ màu đỏ xuất hiện, kèm theo đó là hàng loạt những đợt sấm chớp giáng xuống bốn cây cột.

Những tên yêu nhân đứng gần những cây cột kia đều bị lôi trận đánh cho trở thành tro bụi.

Thoáng trong chớp mắt một lớp màn chắn liền xuất hiện, kết nối bốn cây cột lại với nhau, tạo nên một khối lập phương khổng lồ bao bọc lấy đại quân năm trăm ngàn vạn yêu nhân.

Những tên yêu nhân nhát gan, nhìn thấy trận pháp triển khai ra, lại nhìn thấy đồng bọn bị lôi trận hoá tro bụi, tâm thần liền suy sụp, ý nghĩ muốn chạy trốn dâng cao.

Nhưng khi bọn chúng vừa chạm vào màn chắn hòng thoát khỏi đại trận liền cả thân thể bị đốt cháy, một rào chắn vô hình không thể phá hủy ngăn không cho chúng thoát khỏi đại trận.

Hàng loạt tiếng la ó, tiếng hét thất thanh của đám yêu nhân vang lên khắp xung quanh, bọn chúng tinh thần hoảng loạn, chen chúc, giẫm đạp lên nhau để tìm cách thoát thân, đội hình nhanh chóng tan rã, hỗn loạn khắp nơi, như một đàn ong vỡ tổ túa ra khắp mọi hướng.

Và chỉ vài giây sau đó, tất cả năm trăm ngàn vạn yêu nhân kia liền cảm thấy cơ thể nặng trĩu, sức lực dần dần cạn kiệt, bọn chúng kẻ quỳ xuống, kẻ ngã ra, kẻ thì cố gắng gượng chống chịu khi mà sinh lực của chúng đang bị trận pháp rút đi.

Man Nhược vương cùng Vô Diện vương cũng là không thể nào chống lại được áp bức của đại trận, cả hai bọn hắn gương mặt đều hiển hiện lên thống khổ, cố vận yêu khí nhằm bảo hộ thân thể, nhưng vô dụng.

Dưới tác động Trấn Thiên Tứ Tượng trận, không yêu nhân nào có thể sử dụng được khí lực.

Hà Sư cùng đám Kỵ binh của hắn, cùng ba tên tướng quân kia cũng không thoát khỏi tình cảnh này, bọn chúng tất cả đều mất đi hết sức lực, không một chút phản kháng, quỳ gối xuống trước mặt Triệu Thường Côn, đến lời cũng là không thể thốt ra được.

"Đại...đại vương... rốt...rốt cuộc...phu quân của ngài...mạnh tới mức nào...?"

Đứng trên tường thành tên yêu nhân già run rẩy lắp bắp hỏi Mộc Phiến La.

Không chỉ hắn, mà toàn bộ dân chúng Vẫn Thanh thành cũng cứng ngắt toàn thân, không dám nhúc nhích khi chứng kiến cái trận pháp hủy thiên diệt địa kia.

"...."

Mộc Phiến La không đáp trả câu hỏi của tên yêu nhân già kia, nàng lúc này cũng không khác gì bọn hắn cả, linh cảm cảnh báo nàng không được chạm vào cái trận pháp kia, phải tránh xa nó ra, nếu không sẽ liền lập tức hồn xiu phách tán ngay.

Hư...hư...

Tam Giác từ từ mở mắt ra sau khi được Serbes cho phục dùng trị thương đan.

Gương mặt hắn, thân thể hắn tơi tả.

Bị dày vò, tra tấn kiểu này, cơn đau thắt cả ruột gan khiến tâm thần hắn không còn được minh mẫn nữa, hắn bây giờ chỉ muốn Serbes nhanh chóng giải thoát cho hắn, nhanh chóng kết liễu hắn đi cho xong.

Chết thậm chí còn sung sướng hơn như thế này.

Nhưng mà...khi Tam Giác mở mắt ra nhìn lên trên bầu trời thì tâm thần hắn đột nhiên tỉnh táo hẳn lại.

"Cái...cái quái...gì thế kia...?"

Tam Giác run bần bật, cố phát âm ra từng tiếng một.

"Loại...loại...trận pháp...gì... thế kia...?"

"Ồ, tỉnh rồi à?"

Serbes thản nhiên nói.

"Ngươi không cần bận tâm đến cái trận pháp chết tiệt đó đâu.

Sớm muộn tất cả các ngươi...à không, nếu là trận pháp này thì các ngươi sẽ không thể gặp nhau dưới suối vàng được đâu...

Ha ha ha!"

Serbes cười lớn.

"Trận...trận...pháp này...do...do tên đó... triệu hồi...ra...sao?"

"Tất nhiên là do chủ nhân của ta triệu hồi ra rồi, hỏi dư thừa!"

Serbes tưng tưng hòn đá trong lòng bàn tay đáp lời Tam Giác.

'Hết thật rồi!

Cái loại trận pháp khủng bố này...năm trăm ngàn vạn yêu nhân hoặc dù có hơn thế nữa cũng sẽ bị tiêu diệt mà thôi.

Không!

Thậm chí toàn bộ Yêu giới cũng sẽ bị xoá sổ mà thôi.

Thập đế quá mạnh, quá khủng bố.

Không...không có cơ hội nào để chống lại được cả...'

Tam Giác âm thầm nghĩ, tinh thần hắn sụp đổ hoàn toàn.

Phù...

Triệu Thường Côn thở ra một hơi.

Triệu hồi ra trận pháp này khiến hắn phải tiêu hao hơn một phần ba khí lực trong cơ thể.

"Chủ nhân, ngươi có thể dùng Sát Thiên Ma Hoàng kiếm để giết đám này mà...

Có cần thiết phải triệu tập ra Trấn Thiên Tứ Tượng đại trận hay không?"

Hệ thống lên tiếng hỏi.

"Trấn Thiên Tứ Tượng trận là một trong ngũ đại trận bị cấm sử dụng trong toàn Tam giới, nếu ngươi triệu tập ra loại này trận pháp sẽ đánh động đến Thiên giới.

E là Giới Thiên Luật Điện sẽ không nhắm mắt làm ngơ mà bỏ qua..."

'Ta là muốn bọn chúng vì trận pháp này mà xuất hiện!'

"Ý chủ nhân là...?"

'Bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện vì Thiên phạt, chi bằng ta gửi cho bọn chúng trước một thông điệp'

Triệu Thường Côn thản nhiên đáp.

"Ta sợ thông điệp này của chủ nhân sẽ đánh động đến cô ta..."

'Cô ta...? Ý ngươi là...?'

Triệu Thường Côn hai chân mày nhíu lại.

"Thiên Hoàng Tôn Hậu!"

Triệu Thường Côn hừ lạnh một cái, tỏ vẻ khó chịu.

'Cô ta sẽ không xuất hiện đâu!

Cho dù có xuất hiện đi chăng nữa, ngươi nghĩ Tôn Hậu có thể ngăn cản ta sao?'

"Cho dù Thiên Hoàng Tôn Hậu không thể cản chủ nhân nhưng có cần thiết sử dụng đến Trấn Thiên Tứ Tượng đại trận không?

Chủ nhân nên biết sự nguy hiểm của đại trận này, không phải tự dưng mà nó trở thành cấm trận tuyệt đối không được phép sử dụng trên toàn cõi Tam giới.

Trấn Thiên Tứ Tượng trận là trận pháp dùng để cô lập số lượng lớn mục tiêu trên một phạm vi không giới hạn, những kẻ bị cô lập sẽ không thể nào thoát ra khỏi phạm vi của trận pháp và sẽ bị Tứ Trụ Linh thú hút cạn sinh mệnh cho đến chết, và hồn phách sẽ bị giam cầm mãi mãi không thể siêu thoát được.

Không một tác động nào từ bên ngoài có thể xâm nhập hoặc phá hủy kết giới của trận pháp này.

Muốn hủy trận pháp trừ khi là tiêu diệt được kẻ bày trận, hoặc tự kẻ đó hủy đi trận pháp.

Nhưng cái nguy hiểm của đại trận này chính là, dù trận pháp có hoàn thành hay bị hủy giữa chừng thì cũng sẽ triệu gọi ra ngẫu nhiên một trong bốn Thượng cổ Thần thú, nếu kẻ triệu hồi không đủ khả năng chế ngự được Thần thú thì sẽ là đại hoạ cho cả Tam giới..."

Hệ thống nhắc nhở.

'Ta đương nhiên biết rõ việc đó!

Trên đời này không có con thú nào mà ta không chế ngự được cả!'

"Chủ nhân đừng nên tự mãn, Thượng cổ Thần thú không phải loại hung thú bình thường đâu, sức mạnh của bọn chúng, dù chỉ một con, cũng có thể xoay chuyển cả Tam giới đấy!"

Triệu Thường Côn khoé miệng hiển hiện lên nụ cười nhếch mép.

'Đó là lý do vì sao ta lại bày ra trận pháp này đấy!'

"Không...không lẽ...chủ nhân định...?"

Hệ thốngtrở nên hoang mang.

'Ta sẽ lợi dụng sức mạnh của Thượng cổ Thần thú để nói chuyện phải quấy với đám người Thiên giới...!'

Triệu Thường Côn tự tin trả lời hệ thống.

Hắn vừa cùng hệ thống nói chuyện vừa lao lên chém giết đám yêu nhân đang cận kề cái chết trước mặt.

Máu và xác yêu nhân vương vãi khắp nơi mỗi khi Triệu Thường Côn lướt qua.

Bọn yêu nhân không thể nào có thể chống cự lại dù chỉ là một chút, sinh mệnh của bọn hắn đang bị đại trận hấp thụ, lại bị sát khí từ Sát Thiên Ma Hoàng kiếm áp chế, toàn bộ thân thể đều không còn một chút sức lực nào, đến ngay cả thở cũng là khó nhọc, bọn chúng chỉ có thể ở yên một chỗ mặc cho Triệu Thường Côn ra sức tàn sát.

Thiên giới.

Giới Thiên Luật Điện.

Hạo Nhiên Chính, hắn như thường ngày sau khi xử lý xong đống văn kiện trên bàn thì dành thời gian thư giản bằng cách nhâm nhi thượng phẩm trà trong thư phòng của mình.

Hắn là Quản sự nhiếp chính của Giới Thiên Luật Điện, người đứng đầu.

Bất cứ việc trong thiên hạ, bất cứ vấn đề gì xảy ra trong Tam giới thì Giới Thiên Luật Điện đều có thể đứng ra phán xét và giải quyết dưới lệnh của hắn.

Quyền hạn của hắn ở Thiên giới này chỉ đứng dưới một người đó chính là Thiên Hoàng Tôn Hậu.

Có thể nói hắn là một tay che trời, nắm giữ vận mệnh nhân sinh, là người đặt ra luật lệ của Tam giới, hắn muốn kẻ nào đó phải chết thì chắc chắn tên đó sẽ không thể sống được.

Cộc...cộc...

"Nhiếp chính đại nhân...thần là Tấn Luân, thần có việc...cần bẩm báo..."

"Vào đi!"

Tấn Luân liền mở cửa bước vào.

Tên Tấn Luân này là quản sự của Huyền Linh phủ, một phủ trực thuộc sự quản lý của Giới Thiên Luật Điện.

Tấn Luân, hắn thường ngày đạo mạo, quắc thước, lúc nào cũng bình tĩnh dù xảy ra bất cứ việc gì, nhưng lúc này điệu bộ của hắn lại gấp gáp, quần áo xộc xệch, hớt ha hớt hải.

"Có việc gì mà người lại vội vã đến vậy, Tấn Luân?"

Hạo Nhiên Chính chậm rãi nâng tách trà lên, ôn tồn hỏi.

"Bẩm...bẩm nhiếp chính đại nhân...Huyền...Huyền Linh Tụ Khí đài... xuất hiện...dị tượng..."

Tấn Luân hai tay ôm quyền, vội vàng nói.

Hạo Nhiên Chính nghe Tấn Luân nói liền tay khựng lại, nhíu mày nhìn Tấn Luân, âm trầm hỏi lại.

"Ngươi nói Huyền Linh Tụ Khí đài có dị tượng sao?

Là dị tượng như thế nào?!"

Gương mặt Hạo Nhiên Chính trở nên nghiêm túc lạ thường.

Lần gần đây nhất Huyền Linh Tụ Khí đài xuất hiện dị tượng là vào một ngàn năm trước, khi mà Ma Tổ xâm lăng Tam giới, đã khiến cho cả Tam giới hỗn loạn, chao đảo, và bây giờ Huyền Linh Tụ Khí đài lại xuất hiện dị tượng, không lẽ có tai kiếp gì nữa sao?

"Bẩm nhiếp chính đại nhân...lần...lần trước khi Ma...Ma Tổ xuất hiện...Huyền Linh Tụ Khí đài xuất hiện một cột...sáng màu đỏ...

Nhưng lần...lần này...là cột sáng màu...màu đen...và cột sáng hắc ám đó...còn...còn toả ra sát khí...bao quanh như muốn... nuốt chửng Huyền Linh Tụ Khí đài..."

Cách!

"Cái gì?!"

Hạo Nhiên Chính lập tức đứng dậy, tách trà trong tay hắn bị bóp cho nứt ra làm đôi.

"Lập tức cho người đến thông báo cho Tôn Hậu!

Ngươi, theo bản tọa đến Huyền Linh Tụ Khí đài ngay bây giờ!"

Gương mặt Hạo Nhiên Chính liền lập tức thay đổi, tỏ ra vẻ lo lắng, ngưng trọng.

"Nhiếp chính...đại nhân...có lẽ không cần thiết...phải thông báo cho...Tôn Hậu..."

Tấn Luân giọng run run đáp.

"Là ý gì?!"

"Vì...vì...Tôn Hậu đại nhân...hiện đang ở Huyền Linh Tụ Khí đài..."

"Hả?

Ngươi nói Thiên Hoàng Tôn Hậu đang ở Huyền Linh Tụ Khí đài sao?!"

Hạo Nhiên Chính quát lớn.

"Vậy còn đứng đực ra đó làm cái quái gì hả, tên ăn hại nhà ngươi?!!

Còn không mau theo bản tọa đến Huyền Linh Tụ Khí đài?!!!".