webnovel

Chương 34: Tàng Viêm cốc.

Chương 34: Tàng Viêm cốc.

Ở Tinh Không Đại lục có vô vàn cấm địa, là những nơi hung thú, yêu thú, ma thú tập trung rất đông, cũng có rất nhiều tài nguyên như linh thạch, khoáng mạch có thể xuất hiện bên trong.

Những tán tu, là những người tu luyện võ đạo nhưng không có môn phái, thường tập trung lại với nhau, tìm đến những cấm địa này để kiếm chác hòng đổi được tài nguyên, tiền bạc.

Những môn phái, tông môn, cũng nhắm vào những cấm địa, một đường là vì tài nguyên, cũng một phần có thể cho đệ tử ra bên ngoài rèn luyện.

Tiến vào cấm địa, võ giả tinh thần phải vững vàng, nếu không rất dễ gặp phải nguy hiểm.

Nguy hiểm có thể đến từ hung thú, rắn rết, thực vật có độc...v.v.v... nhưng nguy hiểm cũng có thể đến từ những võ giả khác, vì lòng tham, sẵn sàng giết người để tranh cướp tài nguyên.

Tàng Viêm cốc ở Thanh Dương quận cũng nằm trong số cấm địa đó.

Tàng Viêm cốc.

Nơi cửa vào có bốn năm tên tán từ đang bàn bạc với nhau về kế hoạch sắp tới khi tiến vào cốc.

Bọn hắn phân chia công việc với nhau, thảo luận về vấn đề chia chác.

Bất giác, bọn chúng ngừng lại, nhìn về phía đám người đang đi đến.

Là đám người Thương Sơn phái.

"Các ngươi nhớ kỹ, chuyến đi lần này, chủ yếu là để các ngươi tự rèn luyện bản thân.

Nếu như không gặp phải tình huống nguy hiểm, bản tọa sẽ không ra tay.

Các ngươi tùy thân vận động, đã rõ chưa?"

Vương Nhất Tự vừa đi vừa căn dặn bọn đệ tử.

"Đã rõ!"

Liền sau đó, hắn quay lại phía Trương Tố Tố dặn dò.

"Nàng cũng phải luôn theo sát ta, không được cách xa quá ba bước a"

Tố Tố nhẹ nhàng gật đầu, tay khoác tay Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự đối với nàng lúc nào cũng là nhất mực che chở, kiếp trước cũng thế, kiếp này cũng thế.

Bọn người Mẫn Nhi, Thiên Tuyết, Thiên Cầm cũng không phản ứng gì.

Rời Thương Sơn phái đến đây, trên đường đi bọn họ ăn cũng đã no thức ăn cho chó.

Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt cũng là đi theo, cũng là chung cảnh ngộ.

Chợt có một tán từ đi đến trước đám người, cất lời hỏi.

"Các hạ, phía trước là Tàng Viêm cốc, không biết các hạ đến để làm gì?"

Vương Nhất Tự nhìn dáng vẻ người này đoán hẳn là một tán tu, liền thản nhiên nói.

"Bản tọa là dẫn đám đệ đến để tham quan, có được hay là không?"

Tên tán tu khoé miệng hơi giật.

"Các hạ đừng đùa như thế!

Ta thấy như là các vị thuộc một môn phái nào đó đến đây lịch luyện, đúng chứ?"

Hắn liếc nhìn đám người phía sau, nam có, nữ có.

Tên tán tu lại nói.

"Không biết các hạ thuộc môn phái nào?"

"Thương Sơn phái"

Suy nghĩ một khắc, chợt nhớ ra điều gì đó, hắn nói tiếp.

"Thì ra là Thương Sơn phái, các hạ đây tự xưng bản tọa hẳn là Vương chưởng môn?"

Chuyện giữa Tinh Vẫn phái và Thương Sơn phái hắn ở Hàn Vân thành đã có nghe nói qua.

Nhìn người thanh niên trước mặt tự xưng bản tọa, hắn đoán y hẳn là Vương chưởng môn của Thương Sơn phái.

"Là bản tọa!"

"Tàng Viêm cốc bên trong nguy hiểm trùng trùng, Vương chưởng môn chỉ dẫn theo bấy nhiêu đây đệ tử, e là sẽ gặp nguy hiểm a.

Hay là các ngươi phối hợp cùng với bọn ta, càng đông người sẽ càng dễ dàng đối phó với đám hung thú bên trong a"

Tên tán tu thành thật nói.

"Đa tạ đã lo lắng.

Bản tọa tự có lòng tin vào các đệ tử.

Bản tọa cũng là đang gấp, xin các hạ nhường đường"

Tên tán tu né sang một bên, nhìn theo đám người Thương Sơn phái dần tiến vào cốc, lắc đầu.

Mấy tên tán tu khác cũng đi lại.

"Đám người đó là ai?"

"Là Thương Sơn phái"

"Thương Sơn phái? Là Thập lưu môn phái đó sao?"

"Bọn hắn chỉ có bấy nhiêu người, lại dám tiến vào Tàng Viêm cốc, đúng là không sợ chết a"

"Biết đâu may mắn, lại trở ra được một, hai người"

"Theo ta thấy là không có khả năng đó a"

Đám tán tu bàn luận với nhau.

"Hay là chúng ta đi theo bọn chúng.

Nếu chúng bị hung thú giết chết, chúng ta lục soát thi thể biết đâu lại nhặt được đồ tốt a"

Một tên trong đám tán tu gợi ý.

"Ý này không tồi a.

Đệ tử Thập lưu phái tu vi cao lắm cũng chỉ Võ Đồ hoặc Võ Sư.

Tên Vương chưởng môn kia xem chừng cũng mới Võ Sư.

Đối với đám Võ Tông chúng ta chả là cái thá gì.

Chúng ta đi theo sau bọn chúng, đợi bọn chúng giết được kha khá hung thú, sẽ ra tay cướp của bọn chúng.

Chết bên trong cấm địa sẽ không ai hay biết a"

"Ta ở Hàn Vân thành có nghe nói lúc Tinh Vẫn phái dẫn người đến Thương Sơn phái đập phá, một nữ đệ tử Thương Sơn phái một chiêu hạ cùng lúc cả ba trưởng lão Tinh Vẫn phái.

E là thực lực không phải tầm thường.

Chúng ta không nên khinh địch"

"Ngươi làm tán tu bao lâu rồi mà còn tin vào mấy lời đồn đó?

Đa số những lời đồn đều là bị người ta phóng đại lên.

Ta không tin một tên đệ tử của Thập lưu môn phái lại có thể một chiêu hạ ba trưởng lão của Bát lưu môn phái"

"Được rồi, đừng bàn tán nữa.

Bọn chúng đã đi vào cốc rồi.

Chúng ta mau đi theo chúng thôi"

Đám tán tu đồng ý, ánh mắt nổi lên gian xảo pha lẫn sát khí nhìn về đám người Thương Sơn phái.

Tiến vào Tàng Viêm cốc, đám đệ tử Thương Sơn phái liền triển khai di chuyển theo đội hình như chưởng môn sắp xếp.

Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt cầm Hộ Sơn thuẫn đi phía trước, nếu có hung thú xuất hiện, hai người sẽ là lá chắn cho toàn đội.

Chính giữa đội hình là ba đệ tử Nội môn, theo sau là những đệ tử khác, trên tay đều cầm Tử Liên kiếm và Hộ Sơn thuẫn.

Vương Nhất Tự và Tố Tố đi sau cùng.

Đám người lập thành một đội ngũ hình tam giác, từ từ tiến vào sâu bên trong.

Cả bọn đi được chừng năm sáu trăm bước, liền cảm nhận được xung quanh cây cối có chuyển động, đội hình dừng lại, tất cả mọi người hai mắt để ý tập trung.

Ngao ô!

Hàng loạt tiếng sói tru vang lên khắp bốn phía.

Liền sau đó xuất hiện rất nhiều lang thú, bao vây đám người Thương Sơn phái.

"Là Địa Viêm Lang"

Một tên đệ tử lên tiếng.

Số lượng Địa Viêm Lang xuất hiện mỗi lúc một nhiều, phải đến hơn một trăm con.

"Là Địa Viêm Lang bầy, mọi người cẩn thận"

Trương Tấn hô lớn, tay cầm chặt Hộ Sơn thuẫn.

Đám sư đệ sư muội phía sau cũng hai tay sẵn sàng vũ khí.

Đây là lần đầu bọn hắn đối mặt với hung thú, hơn nữa còn là một số lượng rất lớn, tâm thần không khỏi hoang mang.

Ẩn nấp ở phía xa, trên những tán cây cao, đám Tán tu nhìn thấy cảnh tượng đó ngược lại lại tỏ ra vui mừng.

"Không ngờ lại sớm như vậy.

Đám người Thương Sơn phái vừa tiến vào Tàng Viêm cốc lại gặp ngay Địa Viêm Lang bầy, xem chừng sẽ phải bỏ mạng lại rồi a"

"Mặc kệ bọn chúng!

Đợi bọn chúng chết hết, chúng ta sẽ ra tay!"

Ngao ô!

Cả bầy Địa Viêm Lang hung hăng trực lao tới đám người.

Bành!

Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn cầm khiên thuẫn lao tới hai con lang thú trước mặt, hất chúng văng đi.

Hai con lang thú bị một lực lượng cực mạnh đập trúng người, văng ra xa, nằm im không động đậy, mệnh khí liền không còn.

Đám đệ tử phía sau cũng bắt đầu lao lên chém giết.

Chỉ có Lục Thiên Cầm là đứng yên, nàng không bận tâm ra tay.

Chưởng môn đã căn dặn, nếu không cần thiết, cứ để bọn sư đệ sư muội tự thân vận động.

Lý Liên Hoa, tính tình nhút nhát, nàng là đệ tử Ngoại môn, hàng ngày đều cùng các sư huynh đệ tu luyện ở môn phái, đây là lần đầu nàng đối mặt với hung thú, không khỏi có chút hoảng sợ.

Một con Địa Viêm Lang lao tới trước mặt nàng, vì giật mình, nàng liền lấy Sơn Hộ thuẫn nhắm mắt vận sức đẩy nó ngã ra.

Sau đó vẫn là nhắm mắt mà cầm hộ thuẫn đập tới tấp lên người con lang thú.

Con lang thú trong phút chốc bị nàng đập thành đống bùn nhão, máu tươi bắn tung tóe.

Thập phút sau, hơn một nữa số Địa Viêm Lang nằm gục dưới lưỡi kiếm của đệ tử Thương Sơn.

Máu tươi chảy ra lênh láng.

Ngao ô!

Lúc này một tiếng sói tru vang lên, dài hơn và uy lực hơn những tiếng tru khác.

Cả bầy lang thú nghe tiếng tru chợt ngưng tiến công, nhảy về sau cách xa bọn người Thương Sơn phái.

"Là Địa Viêm Lang Vương"

Âu Dương Kiệt nhíu mày, nhìn về phía gò đất cao cách hơn hai mươi thước.

Địa Viêm Lang Vương ra lệnh cho cả bầy lui lại, trực phỏng hỏa cầu về phía bọn người.

Mấy chục con lang thú cũng vận lực phóng hỏa cầu.

"Lập trận!"

Trương Tấn hô lớn.

Đám sư đệ sư muội nhanh chóng tụ lại thành trận hình tam giác.

Tay đưa Hộ Sơn thuẫn ra phía trước, sẵn sàng đón đỡ hàng chục hỏa cầu đang lao tới.

Ting!

Ting!

Âm thanh du dương đến từ phía sau vang đến, liền xung quanh cả bọn xuất hiện một màn chắn hộ giáp.

"Là hộ giáp màn chắn"

Trương Tấn ngạc nhiên.

Đám đệ tử đều quay người lại, nhìn về phía sau, gương mặt ngốc trệ.

Cách đó tầm mười thước, Trương Tố Tố đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Vương Nhất Tự, phía sau còn có Thiên Cầm, Thiên Tuyết và Mẫn Nhi, Thiên Ma Cầm đặt trên bàn ở trước mặt nàng, ngón tay nàng chạm chạm vào dây đàn.

Bàn ghế là Vương Nhất Tự lấy ra từ không gian giới chỉ.

Hắn là muốn ngồi quan sát đám đệ tử, cũng là để tiện cho Tố Tố.

Hai người bọn hắn chỉ thiếu một phần bắp rang và hai ly coca là y chang đang ngồi rạp xem phim.

Là sư nương?

Không ngờ cầm nghệ của sư nương lại có thể khởi động ra màn chắn hộ giáp.

Bọn đệ tử thầm kính phục.

Mẫn Nhi, Thiên Tuyết cùng Thiên Cầm cũng là rất kinh ngạc về việc này.

Cầm tu không phải là hiếm ở Đại lục này, nhưng cầm tu có thể giúp người khác nâng cao tu vi cảnh giới, lại còn có thể hỗ trợ phòng thủ cho một lúc gần hai mươi người, đây quả thực là chưa từng gặp qua.

Nếu như tu vi cảnh giới cao có thể làm được thì không nói làm gì, đằng này sư nương của bọn hắn chỉ mới là Võ Đồ, tu vi thậm chí còn kém xa Mẫn Nhi.

Nhưng mà không phải chưởng môn đã nói là sẽ không ra tay giúp đỡ trừ khi thật sự nguy cấp sao?

"Bọn ngươi nhìn gì đấy?

Kẻ địch ở kia kìa!

Bản tọa nói là không giúp, đâu phải phu nhân bản tọa không được giúp."

Vương Nhất Tự chỉ chỉ tay về phía đám Địa Viêm Lang nói lớn.

Đám đệ tử lấy lại tập trung, nhìn về kẻ địch trước mặt.

Có sư nương giúp sức, bọn hắn không việc gì phải sợ.

Bọn hắn lao lên đối mặt với cả trăm hoả  cầu đang phóng tới.

Tất cả hỏa cầu đều bị đánh văng bởi Hộ Sơn thuẫn, cũng như tiêu tán khi đánh vào màn chắn hộ giáp.

Giây lát sau, đám người áp sát lang bầy, từng con từng con gục ngã dưới lưỡi kiếm của đệ tử Thương Sơn phái.

Địa Viêm Lang Vương hoảng sợ toan bỏ chạy cũng bị Trương Tấn một nhát kiếm bổ vào đầu, chết ngay tại chỗ.

Hoàn toàn là nghiền ép từ một phía.

Toàn bộ bầy Địa Viêm Lang hơn trăm con đều bị tàn sát không chút phản kháng, không chút chống cự.

Cả đám đệ tử Thương Sơn phái quần áo ai cũng dính máu bê bết nhưng hoàn toàn không hề có một chút thương tích nào.

Chỉ có Mẫn Nhi, Thiên Tuyết và Thiên Cầm là quần áo không hề dính bẩn, vì mấy nàng không hề ra tay chiến đấu.

Vương Nhất Tự hài lòng, liền ra lệnh cho đám đệ tử.

"Mau lấy tinh hạch, những thứ khác đều bỏ lại"

Đám đệ tử nhao nhao lao đến rạch bụng từng con lang thú để lấy ra tinh hạch.

Lại nói, trên thân húng thú thì tinh hạch là giá trị nhất, nhưng dù là lông, thịt hay xương, tất cả đều bán được.

Nhưng Vương Nhất Tự đem theo không gian giới chỉ không nhiều, vì thế ra lệnh cho đám đệ tử chỉ lấy đi tinh hạch, những phần còn lại đều bỏ lại.

Ở phía xa, đám tán tu nhìn thấy cảnh tượng tàn sát kia đều là hoàn toàn trái ngược với những gì bọn chúng nghĩ trong đầu.

Đáng lẽ tình huống phải xảy ra ngược lại mới đúng.

"Cái quái gì...đang xảy ra vậy?

Ta bị hoa mắt hay sao?"

"Đó..là Địa Viêm Lang bầy hơn trăm con đấy!

Làm sao chỉ trong nữa canh giờ lại bị tàn sát hết như thế được chứ?"

"Đây mà là thực lực của Thập lưu môn phái sao?"

"Chúng ta có nên... thực hiện tiếp theo kế hoạch hay không?

Ta cảm thấy không ổn chút nào"

Đám tán tu xì xầm với nhau.

"Yên lặng!

Tuy những tên kia thực lực khá mạnh, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.

Tàng Viêm cốc đâu chỉ có Địa Viêm Lang.

Chúng ta cứ lẳng lặng mà theo dõi chúng.

Ta không tin bọn chúng có thể giết hết hung thú ở đây mà không mất đi người nào.

Nhìn xem!"

Tên tán tu nhìn có vẻ là thủ lĩnh của cả nhóm lên tiếng trấn an, ngón tay hắn chỉ về phía xác bọn lang thú.

"Bọn chúng chỉ lấy đi tinh hạch, còn lại đều bỏ lại.

Thịt, da và xương hung thú, tất cả đều bán được.

Chỉ cần đám Thương Sơn phái và bọn hung thú giao tranh, chém giết lẫn nhau, dù là bên nào chết thì vẫn có lợi cho chúng ta.

Chỉ cần theo sau và gom chiến lợi phẩm thôi.

Đó gọi là ngư ông đắc lợi."

Nghe tên thủ lĩnh giải thích một hồi, đám tán tu liền lấy lại tinh thần, ánh mắt sáng rực nhìn đống xác lang thú ở phía xa.

"Chưởng môn, cả thảy một trăm ba mươi viên tinh hạch, tất cả đều là sơ cấp"

Thiên Tuyết đưa không gian giới chỉ cho Vương Nhất Tự nói.

"Tốt a.

Tiếp tục tiến lên phía trước!

À mà khoan đã, vẫn còn lũ chuột lởn vởn quanh đây a!"

Đám đệ tử nghe Vương Nhất Tự nói liền một mặt hiển hiện lên ngốc trệ.

"Chuột?

Chưởng môn, người nói chuột ở đâu chứ?".