webnovel

Chương 185: Lo lắng dư thừa.

Chương 185: Lo lắng dư thừa.

"Vừa rồi là...?"

Trương Tố Tố khẽ nhíu mày.

"Nếu muội không lầm...thì vừa nãy...là...là một cổng dịch chuyển...của một Bí cảnh..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói.

"Vậy là Dạ Thảo Liên Hoa là chìa khóa để khởi động một Bí cảnh nào đó...

Và hiện giờ phu quân cùng Liễu cô nương đã bị hút vào trong Bí cảnh...?"

Mộc Phiến La tay nâng cằm suy nghĩ, tỏ ra đăm chiêu.

"Đúng vậy..."

Hoa Vi Nghi gật đầu xác nhận.

"Thông thường thì bên trong những Bí cảnh có rất nhiều bảo tàng...có thể còn có truyền thừa của các vị tiền bối..."

Lục Thiên Cầm lên tiếng.

"Ai nha, vừa có được Dạ Thảo Liên Hoa để cứu nhị sư tỷ, giờ lại có thêm bảo tàng Bí cảnh...

Chuyến đi này thật không uổng phí a!"

Trương Tấn hồ hởi xen vào.

"Được rồi, chúng ta cũng nên dọn dẹp lại chỗ này một chút để có chỗ mà nghỉ ngơi...

Phu quân chắc sẽ không thể trở lại liền được đâu, chúng ta cứ ở đây mà đợi chàng thôi!"

Trương Tố Tố nhẹ nhàng nói, liền phân phó công việc cho đám đệ tử.

"Vâng, sư nương!"

Cả năm đệ tử đều gật đầu.

Lý Mộng Vân bây giờ đã tự nhận mình là đệ tử của Thương Sơn phái mặc dù chưa chính thức nhập môn, nhưng trải qua ngần ấy chuyện nàng có thể nhận thức được rõ ràng rằng Thương Sơn phái là một môn phái nhưng cũng là một gia đình, cái cách mà bọn người Thương Sơn phái đối xử với nhau nàng chưa từng thấy ở bất cứ môn phái hay tông môn nào cả, không hề có khoảng cách giữa chưởng môn, chưởng môn phu nhân với đệ tử, bọn họ cứ như là người thân của nhau vậy, điều này ở Thiên môn Đại học các là không tồn tại, và đây chính là thứ mà nàng cần.

Nàng vốn vận mệnh xui rủi vì thế gần như không có lấy một người thân nào, chỉ có mỗi mình Trác Hồng Quân là cô cô, nhưng cả hai cũng không ở gần nhau, người thì ở chánh tông tông môn, người lại ở phân đà xa xôi.

Lý Mộng Vân, nàng rất muốn có một gia đình.

Và còn một lý do khiến nàng một mực nhất quyết gia nhập Thương Sơn phái, đấy chính là thực lực của Vương Nhất Tự, thực sự sâu không thấy đáy.

Đó là chưa kể đến Mộc Phiến La, chưởng môn phu nhân, tu vi cảnh giới Yêu Thánh đỉnh phong, một tồn tại đứng trên tất cả ở Nhân giới này.

Năm tên đệ tử trực tản ra dọn dẹp thì liền khựng lại bởi lời nói của Trác Hồng Quân.

"Này, này...

Chưởng môn của các ngươi bị hút vào Bí cảnh đấy, sao các ngươi lại thờ ơ như không có chuyện gì thế hả?

Các ngươi không một chút gì lo lắng hay sao?!!

Phải biết, trong Bí cảnh ẩn chưa rất nhiều mối nguy hiểm tiềm tàng, hắn lại cùng với một nữ nhân Võ Đồ ở trong đó, chí ít các ngươi cũng nên tỏ ra lo lắng một chút gì chứ?!!"

"Bọn ta tại sao lại phải lo lắng cho chàng?"

Mộc Phiến La ngốc trệ, nghiêng đầu hỏi ngược lại Trác Hồng Quân.

"Hắn là phu quân của ngươi đấy!

Ngươi không lo lắng gì hay sao?!!"

Trác Hồng Quân nói lớn.

"Hình như Trác trưởng lão đang hiểu lầm chuyện gì rồi thì phải...

Đúng là bên trong Bí cảnh thường ẩn chứa nguy hiểm trùng trùng, võ giả nếu như không chuẩn bị trước thì khả năng mất mạng là rất lớn...

Nhưng mà với phu quân của bọn ta thì lại khác.

Chuyện vô tình lạc vào một Bí cảnh nào đó đối với chàng cũng chỉ như là đi dạo mà thôi, lo lắng là một chuyện dư thừa a..."

Trương Tố Tố nhẹ nhàng giải thích với Trác Hồng Quân.

"Đúng...đúng vậy..."

Hoa Vi Nghi cũng gật đầu đồng thuận với Trương Tố Tố.

"Thứ cần lo lắng lúc này chính là những thứ bên trong Bí cảnh kia, gặp phải chưởng môn của bọn ta thì xem như bọn chúng xui xẻo!"

Lục Thiên Cầm lạnh lùng thêm vào.

"...."

Trác Hồng Quân trở nên trầm mặc trước những lời nói kia, nàng vốn đã xác định được rằng tên Vương Nhất Tự rất là mạnh, là kẻ mạnh nhất mà nàng từng gặp, một kẻ có thể hạ Nhị giai yêu thú chỉ bằng một chiêu, giết chết Ngụy Võ Đế cũng chỉ bằng một chiêu, nàng lại lo lắng cho kẻ như thế hay sao chứ?

Đến cả nương tử của hắn, đệ tử của hắn còn không lo lắng cho hắn, thì nàng, một người xa lạ lo lắng để làm gì?!!

"Sư tôn...bọn hắn không thèm lo thì thôi... người lo lắng làm gì...?"

Kiều nhi ghé tai nói nhỏ với Trác Hồng Quân.

Haiz...

Trác Hồng Quân khẽ thở dài một cái.

'Bỏ đi, là ta lo lắng vô ích được chưa...'

Bên trong Bí cảnh.

Vương Nhất Tự cùng Liễu Doanh bước đi trên con đường trải sỏi, đi mãi đi mãi nhưng vẫn chưa thấy điểm dừng.

"Rốt cuộc thì con đường này...có điểm kết thúc không vậy?"

Liễu Doanh hai chân mày nhăn lại, tỏ vẻ bực bội hỏi.

Nàng và Vương Nhất Tự đã đi bộ hơn một canh giờ, nhìn chỗ nào cũng giống nhau, nhìn đâu cũng chỉ toàn là trúc với trúc.

Vương Nhất Tự đi phía trước bất chợt khựng lại khiến cho Liễu Doanh bất ngờ va vào lưng hắn.

"Ngươi sao tự dưng lại không đi nữa thế?"

Liễu Doanh ngốc trệ hỏi.

"Cho dù có đi thêm bao lâu nữa thì cũng sẽ không đến nơi được...

Chúng ta vốn đã lạc vào trong huyễn cảnh..."

Vương Nhất Tự giải thích.

"Huyễn cảnh...?"

"Ừm...

Từ lúc đến chỗ này, bản tọa đã sớm nhận ra rồi..."

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Hửm?

Ngươi đã sớm nhận ra?!

Vậy tại sao lại...chấp nhận đi bộ hơn một canh giờ như thế?!!

Vả lại ngươi cũng không nói với ta?!!"

Liễu Doanh chất vấn, giọng nói tỏ ra khó chịu.

"Có hai lý do!"

Vương Nhất Tự giơ hai ngón tay lên nói.

"Là gì?!!"

"Thứ nhất, bản tọa muốn xem xem kẻ tạo ra huyễn cảnh này muốn làm gì...

Nhưng mà đã hơn một canh giờ trôi qua, chúng ta vẫn bình an, cũng không có gì bất thường xuất hiện...

Điều này chứng tỏ rằng, kẻ tạo ra huyễn cảnh này vốn không muốn làm hại đến chúng ta, hắn chỉ muốn ngăn cản chúng ta không rời khỏi chỗ này mà thôi!"

Vương Nhất Tự giải thích.

"Vậy còn lý do thứ hai?!"

Liễu Doanh nhíu mày.

"Liễu cô nương thử nhìn xung quanh chỗ này mà xem, có phát hiện ra được gì hay không?"

Vương Nhất Tự chậm rãi hỏi.

Liễu Doanh ánh mắt đảo quanh nơi hai người đang đứng.

"Chỗ này... ngoài trúc với trúc ra, ta thực sự không phát hiện được gì kì lạ cả..."

Liễu Doanh ngập ngừng nói.

"Chính xác!

Chỗ này là một rừng trúc!

Liễu cô nương có cảm thấy bầu không khí ở nơi này thoải mái hơn ở Lạc Vẫn Đảo hay không, nó đem lại cho người ta cảm giác thư thái, trong lành, tựa như tất cả mệt mỏi, tất cả muộn phiền đều tan biến đi cả...

Bản tọa vốn ở môn phái đã lâu không ra ngoài, lại là đến Lạc Vẫn Đảo này tìm cách cứu đệ tử, tâm thần có chút bứt bối...

Ở đây cảnh đẹp, không khí lại trong lành, hơn nữa là có một nữ nhân xinh đẹp đi cùng, vậy sao lại không buông xuống, thả lòng ra một chút mà tận hưởng cái khoảnh khắc này cơ chứ?"

Vương Nhất Tự hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, thao thao bất tuyệt.

"...."

Hệ thống.

"Ngươi...?!!"

Liễu Doanh tức không nói thành lời, nàng ước gì có thể lao lên đánh cho tên nam nhân kia một trận, nhưng mà cảm giác nửa muốn nửa không.

Nàng tuy là tức giận với cái thái độ hờ hững kia của Vương Nhất Tự, cả hai đang là ở trong một Bí cảnh xa lạ nơi mà nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, lại là mất đi Dạ Thảo Liên Hoa, ấy vậy mà tên nam nhân này còn có tâm trạng mà tản bộ, nhưng mà nàng lại có một chút xấu hổ khi được Vương Nhất Tự khen.

Đây là lần đầu tiên có một nam nhân nói với nàng rằng nàng xinh đẹp, cảm giác có chút không quen.

"Thay vì phí thời gian ở đây...nói nhãm...sao ngươi không tìm cách để cả hai thoát khỏi huyễn cảnh này chứ?"

Liễu Doanh chất vấn.

Vương Nhất Tự không nói không rằng, gương mặt chẳng hề tỏ ra khó chịu trước thái độ kia của Liễu Doanh, hắn còn mỉm cười với nàng.

"Liễu cô nương lúc tức giận càng là xinh đẹp hơn a..."

Hắn trêu chọc nàng.

Lời này Vương Nhất Tự nói ra khiến cho gương mặt Liễu Doanh đỏ rần lên vì ngượng ngùng.

Vương Nhất Tự, hắn, sau đó giơ tay lên, búng tay một cái xuất ra một đạo khí tức lan tỏa ra khắp xung quanh.

Choang!

Không gian xung quanh cả hai người bị tác động bởi khí tức của Vương Nhất Tự lập tức rung chuyển dữ dội sau đó xuất hiện những vết nứt chi chít rồi vỡ nát ra như một tấm gương tan vào hư không trước ánh mắt ngỡ ngàng của Liễu Doanh.

"Đối với bản toạ, việc phá hủy huyễn cảnh này chỉ như là lật bàn tay a..."

Hắn nói với Liễu Doanh với gương mặt tỏ vẻ ta đây.

Nhưng mà, thái độ kinh ngạc của Liễu Doanh bất giác chuyển thành hoang mang sau đó là kinh sợ trước quang cảnh hiển hiện ra xung quanh khi huyễn cảnh tan biến.

"Đây...đây là..."

Nàng lắp bắp không nói thành câu.

Rừng trúc xanh tươi với không khí trong lành đã biến mất, thay vào đó, xung quanh hai người bây giờ là một khu rừng trúc héo úa tàn tạ, từng thân từng lá trúc loang lổ là những vết màu đen, không khí xung quanh cũng trở nên âm u lạnh lẽo mang lại cho người ta một cảm giác nặng nề.

"Kẻ tạo ra huyễn cảnh vừa rồi đang ở kia..."

Vương Nhất Tự ngón tay chỉ về phía một cánh cổng được làm từ những thân cây tre đường kính thân phải to bằng bàn tay người lớn, tường rào bao quanh cũng được làm từ những cây tre đã héo úa, khung cảnh toát lên một vẻ gì đó rờn rợn.

Liễu Doanh nheo mắt nhìn theo ngón tay Vương Nhất Tự, nàng khẽ rùng mình khi cảm nhận được một loại khí tức nặng nề của cái chết phát ra từ bên trong cánh cổng kia.

"Chúng ta...có cần thiết phải vào trong đó không...?

Ta cảm thấy ớn lạnh khi nhìn vào cánh cổng đó..."

Liễu Doanh ngập ngừng nói, nàng là không muốn đi vào bên trong cánh cổng kia một chút nào.

"Chúng ta nhất định phải vào trong đó nếu muốn thoát khỏi chỗ này!"

Vương Nhất Tự ôn tồn nói.

"Hơn nữa..."

"Thế nào...?"

Liễu Doanh hỏi gấp.

"Hơn nữa đây là Bí cảnh, biết đâu trong đó lại có bảo tàng gì đó thì sao?"

Vương Nhất Tự tay nâng cằm đáp lời.

Khoé miệng Liễu Doanh giật giật liên hồi.

'Bảo tàng cái quái gì?!

Một nơi âm u lạnh lẽo đầy rẫy chết chóc thế này thì chỉ có ma quỷ đang chờ đợi ở trong đó thôi!!'

Liễu Doanh gào thét lên trong lòng.

"Liễu cô nương, bây giờ bản tọa sẽ đi vào trong đó, nếu cô nương sợ, có thể ở ngoài này mà đợi, bản tọa rất nhanh sẽ trở ra thôi..."

Vương Nhất Tự thản nhiên nói, sau đó bước về phía trước.

Liễu Doanh lại một lần nữa ngó nghiêng khắp xung quanh, tâm thần hiện lên hoang mang.

'Ở lại đây mà chờ...?

Có ngu mới ở chỗ này mà chờ hắn!'

"Đợi chút, ta cũng...đi với ngươi..."

Liễu Doanh gọi với tới, liền sau đó cất bước theo sau Vương Nhất Tự, thái độ vội vã hớt ha hớt hải.

Vương Nhất Tự, hắn không quay lại, chỉ khẽ mỉm cười một cái tiếp tục bước đến chỗ cánh cổng kia.