webnovel

Chương 183: Muốn được gia nhập Thương Sơn phái.

Chương 183: Muốn được gia nhập Thương Sơn phái.

"Thiên Cầm, tập trung khí lực vào hai tay, dùng Cực Băng Chi Nộ phóng thích ra hàn băng khí tức đóng băng không khí xung quanh cho bản tọa!

Tưởng tượng không khí xung quanh ngươi là kiếm, dùng hàn khí mài kiếm, mài cho những lưỡi kiếm trở nên sắc bén!"

Vương Nhất Tự nói với Lục Thiên Cầm sau đó quay quá ba tên đệ tử còn lại.

"A Tấn, A Kiệt, Liên Hoa, ba người các ngươi sẵn sàng vũ khí, hễ có dấu hiệu liền lập tức phát công!"

Trương Tấn, Âu Dương Kiệt cùng Lý Liên Hoa lập tức tinh thần được đẩy lên mức cao nhất, ánh mắt tập trung vào mọi thứ xung quanh.

Lúc này, Lục Thiên Cầm nhắm nghiền mắt lại tập trung luân chuyển khí lực vào lòng bàn tay, phút chốc, hàn băng khí tức cuồn cuộn xoay tít xung quanh hai tay nàng, không khí xung quanh đám người bắt đầu trở nên lạnh hơn.

'Xung quanh ta là kiếm...

Lưỡi kiếm cần phải được mài thật sắc bén...

Phải dùng khí tức hàn băng để mài kiếm...'

Lời nói của Vương Nhất Tự văng vẳng trong đầu Lục Thiên Cầm.

Vù...

Vù...

Vù...

Không khí xung quanh đám người bỗng chốc di chuyển nhanh tạo ra những cơn gió xoáy tít mang theo hàn khí lạnh lẽo.

Rít...

Rít...

Rít...

Không khí càng lúc càng xoáy mạnh bạo hơn, hung hãn hơn, tựa như một cơn lốc dự định cuốn phăng mọi thứ.

Cả người Lục Thiên Cầm lúc này được hàn khí bao phủ lấp la lấp lánh.

Đám người, ngoại trừ Vương Nhất Tự và Mộc Phiến La, cả người khẽ run lên từng cơn dưới cái lạnh đến thấu xương của không khí xung quanh, nếu như không có màn chắn bảo hộ của Hoa Vi Nghi thì có lẽ cả đám đã sớm biến thành những tảng băng người sống rồi.

Lạnh!

Rất là lạnh!

Nhưng mà, đám người không hề để ý đến cái lạnh cực kinh khủng này, cái mà cả đám chú ý đến lúc này chính là xung quanh hiển hiện lên nhiều, rất rất nhiều những khối băng do hơi nước trong không khí ngưng tụ lại thành, số lượng là không thể nào đếm được, phải lên đến hàng ngàn hàng vạn khối.

Những khối băng này tuy chỉ to bằng đầu ngón tay nhưng lại được hàn băng khí tức mà Lục Thiên Cầm phóng thích ra và di chuyển xung quanh với tốc độ cực nhanh mài nhẵn, nhẵn đến mức các cạnh của những khối băng này trở nên sắc bén như một lưỡi dao, chỉ cần chạm tay liền chảy máu.

Bán kính ảnh hưởng của hàn băng khí tức phải lên đến gần mười thước tính từ chỗ đám người đang đứng.

Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng.

Hàn băng khí tức vốn là rất lạnh, lại thêm cuộn xoáy dữ dội bên trong lại chưa đứng hàng ngàn hàng vạn khối băng sắc bén, đây tựa như là một lớp phòng thủ bất khả xâm phạm, bất cứ thứ gì nếu muốn tiếp cận đám người cũng phải xuyên qua lớp phòng thủ đầy chết chóc kia, hoặc đơn giản chỉ là bỏ cuộc mà thôi.

Nhưng mà Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh lại khác, nó là một ma thú, vốn không có trí khôn như con người, trong đầu nó chỉ có giết và giết, trong mắt nó chỉ có đám người mục tiêu kia hoàn toàn sẽ không để ý gì đến xung quanh, Vương Nhất Tự là quá hiểu đám ma thú này, hiểu rõ như lòng bàn tay.

Và hắn, cùng đám người cũng không phải chờ đợi lâu.

Rẹt!

Rẹt!

Rẹt!

Một thứ gì đó vừa xâm nhập vào lớp phòng thủ hàn băng do Lục Thiên Cầm triển khai ra, không ai khác chính là Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh!

Nó tuy là ma thú, có khả năng tàng hình và di chuyển rất nhanh, nhưng nó vẫn có thực thể, vẫn bị những khối băng sắc nhọn cắt vào da thịt, và máu của nó văng ra khắp nơi khi bị cắt vào.

Grào!

Grào!

Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh gào lên trong đau đớn, nó muốn lập tức rút ra, tránh khỏi cái lớp phòng thủ chết chóc này, nhưng là không thể.

Hàn băng khí tức lấy Lục Thiên Cầm làm trung tâm mà phóng thích ra, lại là xoáy mạnh một cách điên cuồng không những có thể ngăn cản bất cứ đòn tấn công nào, mà còn có một lực hút đáng sợ nếu như bước vào vùng ảnh hưởng.

Băng cực lạnh, lại có lực hút hút vào không ngừng, thêm vào đó là những khối băng cắt liên tục vào thân xác khiến cho Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh điên cuồng gào thét trong đau đớn, chuyển động của nó hoàn toàn bị khóa chặt, không thể di chuyển, cơ thể to lớn cao hơn bảy, tám thước của nó vốn vô hình bây giờ lại ẩn hiện ra với những thứ chất lỏng loang lỗ màu đen.

"Vân nhi..."

Vương Nhất Tự bất chợt gọi tên khiến cho Lý Mộng Vân khẽ giật mình.

"Vương chưởng môn...?"

Nàng ngập ngừng đáp.

"Ngay khi Thiên Cầm sử dụng hàn băng băng phong Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh, ngươi hãy dồn hết linh lực truyền thẳng vào Giáng Ma giản, một gậy đánh trực tiếp vào con ma thú đó cho bản tọa!"

Vương Nhất Tự ra lệnh.

Lý Mộng Vân thoáng chốc ngốc trệ bởi tình huống bất ngờ này.

'Vương chưởng môn... không phải khi nãy người nói là hướng dẫn cho đệ tử của người cách để hạ Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh sao?

Ta vẫn chưa phải là...

Không!

Ta sớm muộn gì cũng sẽ gia nhập Thương Sơn phái, sẽ trở thành đệ tử của Vương chưởng môn!'

Lý Mộng Vân nghĩ ngợi, liền sau đó lấy ra Giáng Ma giản, tay nắm chặt truyền linh lực vào giản.

"Đã rõ, chưởng môn!"

Lời này nói ra chính là Lý Mộng Vân đã khẳng định, nàng bây giờ chính là đệ tử Thương Sơn phái, không còn liên quan chút gì đến Thiên môn Đại học các nữa.

"Thiên Cầm, băng phong nó lại!"

Vương Nhất Tự ra lệnh.

Lục Thiên Cầm bất chợt mơt mắt ra, hai tay hướng về phía Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh, toàn bộ linh lực lập tức phóng thích ra, nàng hét lớn.

"Cực Băng Chi Nộ!"

Lập tức hàng ngàn hàng vạn khối băng liền ngừng di chuyển tựa như không gian đang ngưng đọng lại, hàn băng khí tức cuồn cuộn tập trung lại phía trước hai bàn tay Lục Thiên Cầm, sau đó phóng về phía Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh cùng tất cả những khối băng xung quanh.

Lắc rắc...

Lắc rắc...

Lục Thiên Cầm hai chân mày nhăn lại cố duy trì linh lực đang phóng thích ra.

Ực...

Trác Hồng Quân cùng Kiều nhi nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Một khối băng khổng lồ cao gần mười thước chỉ trong chớp mắt được hình thành, mang hình dáng của Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh.

Không những thế, mặt đất dưới chân ma thú, cây cối xung quanh bán kính bảy, tám thước, tất cả mọi thứ xung quanh con ma thú cũng bị băng phong.

"Vân nhi, đến lượt ngươi!"

Vương Nhất Tự cao giọng.

Lý Mộng Vân bàn tay siết chặt Giáng Ma giản, cả người nàng bàng bạc toả ra khí tức màu đỏ tựa như một ngọn lửa đang phừng phừng cháy, khiến cho Trác Hồng Quân cùng với Kiều nhi khẽ lùi lại hai, ba bước.

'Võ Hoàng...?

Nha đầu này... lại bộc phát ra khí tức của Võ Hoàng...?!!

Từ khi nào mà...?'

Cả hai cùng chung suy nghĩ.

Lý Mộng Vân chân dậm mạnh xuống đất lấy đà nhảy lên cao tiếp cận Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh đang bị băng phong, Giáng Ma giản giơ cao bằng hai tay.

Oành!

Lý Mộng Vân một đòn dứt khoát giáng xuống đầu Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh gây ra một chấn động lớn tạo ra một xung chấn thổi bay mọi thứ xung quanh.

Đám người, ngoại trừ Vương Nhất Tự, đều là lấy tay che mặt trước cái luồng sóng xung kích khủng bố kia.

Khối băng khổng lồ vỡ nát thành ngàn mảnh nhỏ văng ra khắp bốn phía, Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh bị đánh cho nằm lún sâu xuống nền đá, nó không một chút chống cự nào, cũng không hiện lên một cử động nào, cứ thế nằm im dưới đất.

Một giản này của Lý Mộng Vân không những đánh nát đi lớp phòng ngự rắn chắc của con ma thú mà còn đánh cho nhục thân của nó xương gãy nát.

"Tu La chưởng!"

"Bàn Long Kích!"

Ngay lúc Lý Mộng Vân chân chạm đất thì phía sau Trương Tấn cùng Lý Liên Hoa nhảy lên cao, khí lực tập trung nơi lòng bàn tay, cùng xuất ra chưởng pháp hướng Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh đang nằm bất động mà đánh tới.

Ầm!

Ầm!

Hai chưởng pháp cùng lúc đánh xuống với tất cả nội lực của hai người tạo ra một vụ nổ lớn, đất đá văng lên mù mịt.

Lúc này, từ trong đám bụi đất một đạo quang màu tím chợt lóe lên.

Cả bọn nheo mắt cố nhìn vào đám bụi hòng xem xem thứ gì vừa xuất hiện, chỉ có Âu Dương Kiệt là không mảy may để tâm đến.

Lách cách!

"Chưởng môn, súng đã nạp đạn, sẵn sàng!"

Âu Dương Kiệt nói với Vương Nhất Tự, hai tay nâng khẩu AWM lên, nóng súng hướng về phía đám bụi đất, ngón tay sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào.

"Chuẩn bị...."

Vương Nhất Tự đứng bên cạnh, ánh mắt thản nhiên cùng hướng về đám bụi đất chờ đợi.

Ngay khi bụi đất tản đi, đám người lúc này mới nhìn thấy rõ ràng thứ phát ra đạo quang kia, là một khối cầu to bằng bàn tay lơ lửng trên không phía trên xác của Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh.

"Là...ma hạch..."

Mộc Phiến La nhíu mày nói.

"Bắn!!!"

Vương Nhất Tự hô lớn.

Oành!

Âu Dương Kiệt lập tức bóp cò, viên đạn lao nhanh vun vút về phía viên ma hạch.

Choang!

Ầm!

Viên đạn do Âu Dương Kiệt bắn ra bay đến, xuyên qua viên ma hạch khiến nó lập tức vỡ nát.

Nguồn sức mạnh chứa đựng trong viên ma hạch sau khi nó vỡ nát lan rộng ra khắp bốn phía liền sau đó tan biến hẳn.

Phù...

Lục Thiên Cầm thở ra một hơi điều tiết lại khí lực, tình huống vừa rồi nàng cũng hao tổn không ít linh lực trong cơ thể vì thế có phần mệt nhọc.

"Kết thúc... rồi sao...?"

Trương Tấn ngốc trệ hỏi trống không.

"Ma hạch bị hủy, con ma thú này đã chết hoàn toàn a..."

Vương Nhất Tự đáp lời.

Ánh mắt năm tên đệ tử Thương Sơn phái hiển hiện lên mừng rỡ.

Phải nói, đây chính là lần đầu tiên bọn hắn đối mặt và giết chết một ma thú Lục phẩm, cho dù là dưới sự hướng dẫn của Vương Nhất Tự, thì cũng là một thành tựu vô cùng to lớn.

Chứng kiến toàn bộ những chuyện vừa xảy ra, gương mặt Trác Hồng Quân hiện lên vẻ thất thần.

Với nàng, tuy đã là Bán Thánh, nhưng nếu như đối mặt với Ma Đồng Thủy Phỉ Đầu lĩnh, nàng cũng không thể nào nắm chắc được phần thắng, hoặc tử chiến hoặc tìm cách thoát thân.

Một con ma thú Lục giai có thể tàng hình, sức mạnh và tốc độ đều là vượt trội hơn nàng rất nhiều, đến mức nàng không hề phát hiện ra khi bị nó tấn công bất ngờ, ấy vậy mà bốn tên đệ tử Thương Sơn phái kia, và cả Lý Mộng Vân, cháu họ nàng, bọn hắn có thể dễ dàng xử lý con ma thú đó một cách dễ dàng mà không hề bị thương dù là một xây sát nhỏ.

Đệ tử của Thiên môn Đại học các liệu có làm được như thế không?

Tất nhiên là không!

Cái sự vô lý về sức mạnh của đệ tử Thương Sơn phái là thứ mà đệ tử của Thiên môn Đại học các không thể so sánh được.

Kiều nhi đứng cạnh cũng là kinh ngạc không kém gì sư tôn của nàng.

Lý Mộng Vân kia vốn thực lực chỉ mới bước vào Võ Tôn cảnh giới, thua kém nàng cả một cảnh giới lớn, nhưng đòn tấn công vừa rồi đánh ra lại khiến Kiều nhi không khỏi giật mình.

Kiều nhi, nàng, nếu như dùng hết tất cả sức lực cũng thế nào thi triển ra được đòn tấn công kinh khủng như thế được, hoàn toàn không thể!

Nàng không thể nào không tò mò về chuyện này, liền bước đến chỗ Lý Mộng Vân đang đứng, hỏi nhỏ.

"Mộng Vân... ngươi làm sao có thể đánh ra được một đòn mạnh kinh khủng như vừa rồi vậy...?"

"Là do ta mượn sức mạnh của thứ này..."

Lý Mộng Vân không hề giấu giếm, giơ Giáng Ma giản ra trước mặt Kiều nhi, thản nhiên nói.

"Đây...đây là...?"

Kiều nhi khoé miệng hơi giật, trước mặt nàng vốn chỉ là một thanh sắt có sáu cạnh, dài hơn một thước, cũ kỹ, hoen gỉ, không hề toát lên một chút sức mạnh gì cả, làm sao lại có thể phát ra được lực lượng như vừa rồi.

"Tên của nó là Giáng Ma giản!

Là vũ khí cấp bậc Thánh phẩm, có thể phá nát bất cứ lớp phòng thủ nào bất kể cứng đến đâu!

Đây là chưởng môn ban cho ta, như là quà nhập môn a!"

Lý Mộng Vân gương mặt hiện lên tự hào nói với Kiều nhi.

"Thánh...Thánh phẩm...?

Mộng Vân... ngươi là đang nói giỡn đúng không?!!"

Kiều nhi thoáng chốc giật mình.

Phía sau, Trác Hồng Quân cũng không giấu nổi sự kinh ngạc trên gương mặt.

Ở Thiên môn Đại học các thì vũ khí trang bị không phải là ít nếu không muốn nói là nhiều đến mức không thể đếm được, từ những vũ khí Sơ cấp phẩm bình thường đến những vũ khí thuộc vào hàng cực kỳ trân quý như Thượng phẩm vũ khí do Trung Nhất Cư rèn đúc ra, tất nhiên cũng không thiếu vũ khí thuộc vào hàng Thánh phẩm cấp độ, nhưng những vũ khí cấp bậc Thượng phẩm, Thánh phẩm chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả Trác Hồng Quân, một trưởng lão, cũng không thể sở hữu một thứ vũ khí như vậy.

Ấy vậy mà Thương Sơn phái, một Thập lưu môn phái, lại tùy tiện ban tặng cho đệ tử một thanh vũ khí Thánh phẩm khi vừa mới nhập môn?!

Chuyện này là hết sức vô lý!

Nhưng mà không tin thì không được!

Trác Hồng Quân, nàng, tận mắt chứng kiến cái sức mạnh mà Giáng Ma giản bộc phát ra lúc nãy bao quanh lấy Lý Mộng Vân, một khí tức đáng sợ mà ngay cả Bán Thánh như nàng cũng phải rùng mình, và cái sức mạnh đó chỉ một chiêu duy nhất đã đánh gục Thất giai ma thú, đó chính là sức mạnh của vũ khí cấp bậc Thánh phẩm.

Trác Hồng Quân ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía Vương Nhất Tự.

Cái tên nam nhân đó, thực lực sâu không thấy đáy, bên cạnh lại có cả một Yêu Thánh đỉnh phong, có thể tùy tiện lấy ra Thánh phẩm vũ khí, loại người như thế mà lúc trước nàng còn xem thường hắn, xem hắn chỉ là một tên chưởng môn vô dụng của một cái Thập lưu môn phái rách nát.

Cũng may hắn không tính toán với nàng, nếu không...

Trác Hồng Quân tâm thần khẽ nổi lên tia sợ hãi, nhưng rồi nàng lại cảm thấy dao động trước Vương Nhất Tự.

Nàng ở Thiên môn Đại học các đã rất nhiều năm, cố gắng tu luyện, cố gắng để mạnh lên, và nàng đã đạt được thứ mà tất cả những người khác đều ham muốn, đó là bước lên chức vị trưởng lão của Thiên môn Đại học các, nhưng mà, cũng từ lúc đó tu vi cảnh giới của nàng mãi kẹt lại ở Võ Hoàng đỉnh phong, suốt bao năm nàng không thể tìm ra được cơ duyên trong tu luyện, và cũng không ai ở chánh tông, kể cả tông chủ, có thể giúp nàng đột phá lên Võ Thánh.

Thế mà, chỉ mới gặp được Vương Nhất Tự, được hắn trị thương thì tu vi cảnh giới của nàng liền đột phá, đây không phải cơ duyên thì là gì?

Vương Nhất Tự muốn nàng từ bỏ vị trí trưởng lão của Thiên môn Đại học các để gia nhập Thương Sơn phái, ban đầu nàng còn là suy nghĩ, còn là phân vân, nhưng vì tình cảnh nên nàng phải hứa với hắn, là nàng miễn cưỡng bản thân, nhưng hiện tại thì sao?

Hiện tại, Trác Hồng Quân, nàng, muốn được gia nhập vào Thương Sơn phái, nàng bây giờ là bản thân tự nguyện, nhưng nàng biết rõ một điều, cái giá phải trả khi rời bỏ Thiên môn Đại học các là rất lớn, có thể đến cả tính mạng cũng không còn.