webnovel

Chương 147: Trịnh Kiểm.

Chương 147: Trịnh Kiểm.

"Vương chưởng môn, Lạc Vẫn Đảo nằm ngoài khơi cách bờ biển Đông Bắc Hải hơn trăm dặm, chúng ta cũng cần phải có một chiếc thuyền..."

Lý Mộng Vân nói.

"Vấn đề đó không cần phải lo lắng, thuyền thì chúng ta đương nhiên là có a!"

Vương Nhất Tự thản nhiên đáp lại.

Hắn sau đó liền thi triển ra một trận pháp triệu hồi phía trước mặt.

Chỉ chốc lát sau, một hung thú hình dạng to lớn dần dần xuất hiện bên trong màn sương của trận pháp.

Con thú lắc mạnh thân thể nó vài cái xua tan đi đám sương, nó cúi đầu trước Vương Nhất Tự, giọng trầm trầm nói.

"Chủ nhân, người có việc gì cần giao phó xin cứ nói..."

"Bản tọa muốn vượt biển, ngươi có thể chở cả chín người bọn ta được không?"

Vương Nhất Tự hỏi.

"Việc này là hết sức đơn giản thưa chủ nhân!"

Cổ Băng Long Quy gật đầu, sau đó chầm chậm quay thân thể to lớn nặng nề của nó hướng ra biển.

Chỉ trong khoảnh khắc sâu, thân thể Cổ Băng Long Quy bỗng chốc hóa lớn ra trước sự kinh ngạc của đám người.

Kích thước của Cổ Băng Long Quy vốn đã khá to lớn, nhưng bây giờ kích thước lại trở nên gấp ba, bốn lần bình thường, cao hơn mười thước, cái mai trên lưng nó đủ chỗ cho thậm chí là hơn năm mươi nhân đứng trên đó.

Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng.

"Chưởng môn...chúng ta thực sự để cho tiểu Long chở hay sao?!"

Trương Tấn khoé miệng giật giật hỏi.

"Cái này... không bắt buộc a!

Ngươi có thể tự mình bơi đến Lạc Vẫn Đảo cũng được!"

Vương Nhất Tự nhảy lên lưng Cổ Băng Long Quy, quay lại nói với Trương Tấn.

Gương mặt tên đệ tử này của Vương Nhất Tự liền hiện lên đặc sắc.

"Đệ tử...chỉ là muốn hỏi...cho chắc thôi a..."

Tiếp sau Vương Nhất Tự, ba nương tử của hắn, cùng Lục Thiên Cầm và Lý Liên Hoa cũng nhảy lên.

Trong giây phút này, Lý Mộng Vân tựa như chết đứng bởi cái áp lực kinh khủng mà Cổ Băng Long Quy toả ra từ khi được triệu hồi ra, áp lực này tuy không phải là trực tiếp đè ép lên nàng, nhưng vì khoảng cách giữa hai bên là quá lớn, nàng tự có cảm giác bị chèn ép.

"Đây...đây là khế ước thú...của Vương chưởng môn sao...?"

Lý Mộng Vân khoé miệng run run nói.

"Đúng vậy!"

Âu Dương Kiệt đứng cạnh thản nhiên trả lời.

"Đó là Cổ Băng Long Quy, một linh thú Nhị giai!

Nhưng vì chỉ mới nở ra từ trong trứng chưa bao lâu, sức mạnh của nó chỉ mới là Ngũ giai mà thôi!"

Âu Dương Kiệt nói xong liền bật người nhảy lên lưng Cổ Băng Long Quy để lại Lý Mộng Vân tâm thần hoảng loạn đứng đó.

'Khế ước là Linh thú...sức mạnh...sức mạnh lại là ngũ giai...?!!'

"Lý cô nương đừng quá bất ngờ a!

Cổ Băng Long Quy chỉ là một trong rất nhiều khế ước của chưởng môn bọn ta mà thôi.

Và nó cũng không phải là mạnh nhất a!"

Trương Tấn lên tiếng, sau đó cũng nhảy lên.

Ực...

Lý Mộng Vân khẽ nuốt nước bọt.

'Một Thập lưu môn phái...có đệ tử là Võ Vương đã là chuyện vô lý lắm rồi...

Bây giờ còn có cả...Linh thú ngũ giai...

Đây mà là Thập lưu môn phái sao chứ?!!'

"Vân nhi, nếu ngươi không lên thì bản tọa sẽ bỏ ngươi lại à!"

Vương Nhất Tự lên tiếng gọi khiến cho Lý Mộng Vân bừng tĩnh.

"Vương chưởng môn... tiểu nữ đến đây..."

Sau khi đám người đã yên vị trên lưng, Cổ Băng Long Quy chầm chậm tiến ra biển.

"A, cảm giác khác hẳn với đi thuyền a!"

Trương Tấn phấn khích nhận xét.

Long Quy vốn là Thủy Linh thú, việc di chuyển trên biển đối với nó là hết sức đơn giản.

So với tốc độ chậm chạp khệ nệ khi ở trên đất liền thì khi xuống nước Cổ Băng Long Quy lại trở nên nhanh nhạy hơn gấp mấy mươi lần.

Nó cứ thế băng băng rẽ sóng tiến về phía trước.

"Phu quân, chàng không cảm thấy có điều kỳ lạ sao?"

Trương Tố Tố ngồi cạnh Vương Nhất Tự bất chợt hỏi.

"Ý của nàng là...?"

Vương Nhất Tự ngốc trệ.

"Theo như lời Vân nhi kể, thì Thiên môn Đại học các đã không còn điều tra về dị tượng nữa, nhưng sao lại cắt cử đệ tử trông coi khu vực bờ biển, không cho bất cứ ai ra khơi?

Chuyện này rất là khó hiểu..."

"Đúng là khó hiểu thật..."

Mộc Phiến La cùng Hoa Vi Nghi gật đầu đồng ý.

"Có thể là Thiên môn Đại học các muốn che giấu một cái gì đó không muốn cho ai biết nên mới cho đệ tử phong tỏa khu vực bờ biển..."

Lục Thiên Cầm góp ý.

Gương mặt cả đám hiện lên nghi hoặc.

"Cũng có thể dị tượng ở Lạc Vẫn Đảo này có liên quan gì đó đến Thiên môn Đại học các..."

Vương Nhất Tự suy đoán.

'?!!'

Cả đám người bất chợt nhìn thẳng vào Vương Nhất Tự, mà kẻ kinh ngạc nhất chính là Lý Mộng Vân.

"Vương chưởng môn, ý của người là...?"

"Vân nhi, ngươi không thấy lạ sao?

Dị tượng ở Đông Bắc Hải này xuất hiện đã hơn một năm nay, nhưng Thiên môn Đại học các lại chỉ mới điều tra việc này tầm ba tháng trở lại đây.

Chưa kể đến...

Cử đệ tử đi điều tra, chỉ còn lại một người duy nhất, đà chủ ngươi không những không quan tâm tới các ngươi đã đối mặt với thứ gì, không những không tìm hiểu rõ sự thật để an ủi vong linh những đệ tử đã chết, ngược lại còn lật mặt, đổ oan cho ngươi, thậm chí còn đuổi ngươi ra khỏi tông môn, đây đâu phải là cách làm của một danh môn chánh phái.

Lý do phong tỏa khu vực nguy hiểm để đảm bảo an toàn, theo bản tọa thấy giống như là không muốn bất cứ ai tiếp cận hay tiếp tục điều tra về dị tượng này thì đúng hơn, vì Thiên môn Đại học các vốn cũng chỉ là một tông môn, không phải là quan binh triều đình, lấy quyền gì để phong tỏa?

Suy nghĩ lại thì Thiên môn Đại học các và dị tượng này có ít nhiều liên quan tới nhau!"

Vương Nhất Tự giải thích.

"Sao...sao lại có thể như thế được chứ...?

Không thể nào...có chuyện đó cả...

Vương chưởng môn, có thể là hiểu lầm..."

Lý Mộng Vân ấp úng.

Lời lẽ Vương Nhất Tự nói ra thì không phải là không có lý, nhưng mà, xưa nay Thiên môn Đại học các là một tông môn chánh tông đứng đầu đại lục, làm sao lại có thể dính dáng tới một dị tượng giết người cơ chứ?

Lý Mộng Vân tâm thần cố trấn tĩnh.

'Nhưng mà... nếu là đà chủ... tên đó...'

"Có phải là hiểu lầm hay không, đợi đến được Lạc Vẫn Đảo, mọi chuyện chắc chắn sẽ tỏ tường mà thôi..."

Vương Nhất Tự hai chân mày khẽ nhăn lại, ánh mắt nhìn về phía đường chân trời.

"Chưởng môn...kia là...cái gì thế...?!!"

Trương Tấn khoé miệng giật giật, ngón tay chỉ về phía đám mây đen khổng lồ gần như che kín cả đường chân trời, giọng run run hỏi.

"Chúng ta...đang tiến vào...khu vực mà dị tượng xuất hiện..."

Lý Mộng Vân gương mặt hiện lên căng thẳng đáp lại lời nói của Trương Tấn.

Phân đà Thiên môn Đại học các, khu vực Đông Bắc Hải.

Ngoại viện phân đà.

Đà chủ phân đà Thiên môn Đại học các, Trịnh Kiểm, ngồi ở thủy đình, hai bên là hai tiểu thiếp của hắn, người thì rót rượu, người thì gọt trái cây, hắn, hai tay mân mê trên người hai ả tiểu thiếp, gương mặt gian xảo hiện lên cực kỳ thống khoái.

Xung quanh thủy đình là một cái hồ nước che kín bởi những đoá thủy liên ngào ngạt hương thơm, gió thoang thoảng thổi qua, càng làm cho không gian như một chốn thần tiên.

Phải nói, tên Trịnh Kiểm này là một kẻ rất biết hưởng thụ.

Hắn xây thủy đình, mở rộng ngoại viện, cốt là để bản thân hưởng thụ những khoái lạc trần gian.

Và đương nhiên, tiền bạc bỏ ra đều không phải là của hắn, tất cả đều là ăn chặn ăn bớt của đám đệ tử, cũng như vơ vét của dân chúng xung quanh.

Mang tiếng là một phân đà của một tông môn danh tiếng bật nhất đại lục, nhưng ở Đông Bắc Hải này, ai ai cũng ghét cay ghét đắng, người dân không ghét bỏ Thiên môn Đại học các, mà chính là ghét bỏ cái tên Trịnh Kiểm này.

"Đại nhân, mời dùng trái cây a!"

Ả tiểu thiếp giọng mê hoặc, tay cầm một quả nho đưa đến miệng Trịnh Kiểm.

Trịnh Kiểm hắn đớp lấy, nhai ngồm ngoàm, cao hứng liền hôn vào má ả tiểu thiếp.

"Đại nhân, đây là Thanh Li Tửu, là một loại rượu quý hiếm có tác dụng bổ thận tráng dương, thiếp đã sai người cất công trăm dặm mua về để đại nhân hưởng thụ a!"

Ả tiểu thiếp trao ly rượu cho Trịnh Kiểm, lả lướt lời nói giải thích.

Trịnh Kiểm gương mặt tỏ ra hài lòng, liền cầm ly rượu một hơi uống cạn.

Hắn sau đó cười lớn, hai tay ôm hai ả tiểu thiếp.

"Ha ha ha!

Hai nàng thật là biết lấy lòng ta a!

Được!

Chút nữa đích thân ta sẽ thưởng cho hai nàng!"

"Đa tạ đại nhân..."

Hai ả tiểu thiếp cùng đồng thanh nói.

Đang trong lúc Trịnh Kiểm hưởng thụ rượu ngon, gái đẹp, thì bất chợt một tên đệ tử hớt ha hớt hải chạy vào, quỳ mọt trước thủy đình, giọng run run nói.

"Bẩm...bẩm đà chủ, có... có chuyện...!"

Trịnh Kiểm quăng ánh mắt mất hứng kèm theo đe dọa về phía tên đệ tử, quát.

"Có chuyện gì?!!

Ngươi không thấy là bồn đà chủ đang bận hay sao?!!"

Vừa dứt lời, Trịnh Kiểm lại trông thấy một đám mười mấy tên đệ tử đi vào từ lối đại điện, khệ nệ dìu theo một tên đệ tử khác.

"Đây là có chuyện gì?!!"

Trịnh Kiểm ngốc trệ hỏi đám đệ tử.

"Bẩm đà chủ...chúng đệ tử...theo lời đà chủ...phong tỏa khu vực bờ biển Đông Bắc Hải, không cho ai tiếp cận...

Nhưng khi nãy lại gặp phải một đám lạ mặt...bọn chúng không những không tuân theo lời nói của Doãn sư huynh ngược lại còn không nói lý lẽ đánh trọng thương Doãn sư huynh..."

Một tên đệ tử kể lại.

Rầm!

"Thật là to gan!

Dám đả thương đệ tử của Thiên môn Đại học các!

Là ai?!!

Kẻ nào dám không sợ chết như vậy?!!"

Trịnh Kiểm giận dữ tay đập mạnh xuống cái bàn đá trước mặt quát lớn khiến cho hai tiểu thiếp cùng đám đệ tử giật mình hoảng sợ.

"Bẩm...bẩm đà chủ...đệ tử không... không biết đám người đó...

Nhưng mà...trong đám đó...có...có một kẻ...là Võ Vương..."

Tên đệ tử trán đổ mồ hôi, sợ hãi nói.

"Võ Vương?!"

Trịnh Kiểm cặp chân mày nhăn lại, ánh mắt liền trở nên nghi hoặc nhìn tên đệ tử nghiêm nghị hỏi lại.

"Đúng...đúng là Võ Vương...thưa đà chủ..."

'Xung quanh khu vực Đông Bắc Hải hơn trăm dặm, ta đã điều tra rất kỹ, không hề có cao thủ ẩn danh, sao tự dưng lại xuất hiện một cái Võ Vương?'

Trịnh Kiểm âm thầm nghĩ ngợi.

"Hơn nữa..."

Tên đệ tử ấp úng.

"Còn có chuyện gì?"

"Đi chung với đám người lạ mặt đó...còn có...có... Lý Mộng Vân..."

"Lý Mộng Vân?!!"

Trịnh Kiểm gương mặt hiện lên khó chịu.

"Bổn đà chủ chẳng phải là đã trục xuất ả khỏi phân đà, không cho phép ả xuất hiện ở Đông Bắc Hải, ả còn dám vác mạng về đây sao?!!"

"Bẩm đà chủ...đám người kia hình như là do...Lý Mộng Vân mời đến..."

Trịnh Kiểm chắc lưỡi.

'Hừ, lúc trước ta cứ một đòn kết thúc ả có phải là hay hơn không!'

Lý Mộng Vân đối với Trịnh Kiểm mà nói thực là một cái gai trong mắt hắn, nàng vốn là họ hàng của sư tỷ Trịnh Kiểm được người sư tỷ này gửi gắm đến phân đà.

Lý Mộng Vân gia nhập vào phân đà không những không tuân theo những quy tắc mà Trịnh Kiểm đặt ra, lại rất hay làm theo ý bản thân, nhiều lần gây trở ngại đến việc của Trịnh Kiểm.

Trịnh Kiểm lúc nào cũng muốn nhổ cái gai này đi, nhưng không có cơ hội thích hợp.

May mắn cho hắn là dị tượng giết người bỗng dưng xuất hiện, lại thêm mệnh lệnh từ chánh tông lệnh cho hắn điều tra chuyện này, hắn mới có cớ để đẩy Lý Mộng Vân vào chỗ chết.

Nhưng điều hắn không ngờ là Lý Mộng Vân lại có thể may mắn sống sót mà trở về được.

Hắn muốn giết nàng, nhưng chỉ sợ người sư tỷ kia hỏi đến, hắn lại không có cách mà lý giải, đành ra hạ sách vu oan cho Lý Mộng Vân trục xuất nàng ra khỏi phân đà.

"Hừm..."

Trịnh Kiểm hừ lạnh một cái.

"Ngươi có biết mục đích của bọn chúng là gì không?"

"Đệ tử...qua lời mà bọn chúng nói với nhau...đệ tử đoán là bọn chúng muốn... muốn ra khơi...để điều tra về dị tượng..."

"...."

Trịnh Kiểm trầm ngâm suy nghĩ sau lời nói của tên đệ tử.

'Lý Mộng Vân à Lý Mộng Vân, đường sống rộng lớn ngươi lại không đi, lại muốn đi vào ngõ hẹp!

Cho dù ngươi có dẫn theo cả Võ Hoàng thì cũng vong mạng bên trong dị tượng mà thôi!

Đúng là ông trời giúp ta a!'

"Được rồi, các ngươi mang Doãn Phí lui xuống đi!

Lý Mộng Vân kia cùng đám người lạ mặt nếu như muốn điều tra về dị tượng thì cứ mặc kệ bọn chúng!"

Trịnh Kiểm trở lại phong thái bình tĩnh, xua xua tay đuổi đám đệ tử lui ra.

Khi đám đệ tử đi khỏi ngoại viện, Trịnh Kiểm cũng không bận tâm gì đến chuyện Lý Mộng Vân xuất hiện cùng đám người lạ, vì hắn nghĩ rằng Lý Mộng Vân và đám người đó chết là cái chắc, hắn lại ôm hai tiểu thiếp tiếp tục cuộc vui.

Nhưng hắn còn chưa kịp tiếp tục hưởng thụ liền gương mặt hiện lên nhăn nhó vì sợ hãi khi một giọng nam nhân vọng tới.

"Chuyện xảy ra ở bờ biển ngươi không báo cáo cho ta, lại ở đây hưởng thụ khoái lạc hay sao?"

Giọng nam nhân kia không cao không thấp, nhưng lại khiến cho Trịnh Kiểm giật thót mình vì kinh sợ.

Trịnh Kiểm, hắn, liền lập tức đẩy hai ả tiểu thiếp ra, vội vàng đứng dậy quay về phía tên nam nhân đang đứng trên mái nhà cách thủy đình hơn hai mươi thước, khẩn trương ôm quyền cúi đầu, khoé miệng run run, lắp bắp trả lời.

"Sứ...sứ giả giá lâm...Trịnh Kiểm... không kịp tiếp đón...xin...xin sứ giả...tha tội...".