webnovel

Chương 105: Chó trông nhà.

Chương 105: Chó trông nhà.

"Ngay cả Hắc Hồ Điệp cũng không thể tìm được Thiên Tuyết sao...?"

Vương Nhất Tự cùng hai nương tử ánh mắt hiện lên lo lắng.

Kẻ bắt Triệu Thiên Tuyết vẫn chưa rõ là ai nhưng có thể tạo ra được kết giới ngăn cản cảm nhận của Hắc Hồ Điệp thì chắc chắn không phải là người tầm thường.

'Còn cách nào để tìm ra được Thiên Tuyết hay không?'

Vương Nhất Tự hỏi hệ thống.

"Nếu ngay cả Hắc Hồ Điệp cũng không tìm được thì...đành bó tay..."

Hệ thống đáp.

Bó tay?

Không lẽ lại bỏ mặc Thiên Tuyết hay sao chứ?

Chắc chắn phải có cách gì đó?!!

Vương Nhất Tự ngồi xuống tảng đá, hai tay chống cằm, gương mặt hiện lên âm trầm, hắn cố vắt óc hòng nghĩ ra cách để giải quyết tình huống này.

Cả đám người đứng xung quanh đều im lặng, không ai nói với ai lời nào.

'Này, có thể triệu hồi ta ra được không?

Ta có cách tìm ra nha đầu đó!'

Ngay trong lúc Vương Nhất Tự cảm thấy bế tắc thì bỗng trong đầu hắn phát ra một giọng nói, một giọng nói rất quen thuộc.

Vương Nhất Tự khẽ giật mình.

'Ngươi có cách?!!'

'Ừm...'

Vương Nhất Tự không hỏi thêm gì nữa, liền thi triển trận pháp triệu hồi trước mặt.

Từ trong vòng sáng trận pháp một con hung thú dần hiện ra.

Con hung thú hình dạng giống chó nhưng lại to lớn như Địa Viêm Lang, hai lỗ tai nhọn hoắc hai bên đầu, cặp mắt thì đỏ rực như màu máu, cơ thể của nó rắn chắc cuồn cuộn từng cơ bắp thớ thịt.

Con hung thú đứng đó, đầu ngẩng cao, nhắm nghiền mắt, tựa như đang tận hưởng bầu không khí xung quanh.

Cơ thể nó phát ra một luồng khí tức nóng rực và đáng sợ, đến mức đám đệ tử cảm nhận được phải rùng mình lùi lại mấy bước.

Lục Thiên Cầm nhíu mày quan sát con hung thú vừa được chưởng môn triệu hồi ra.

'Đây là loại gì hung thú, ta trước nay chưa từng thấy qua?

Và cái sức mạnh áp đảo gì thế kia?'

Nàng cảm nhận sức mạnh đáng sợ của con hung thú, cái khí tức hung ác toả ra khiến nàng căng thẳng.

"Nhị...Nhị giai...thú...?!!"

Lục Thiên Cầm buộc miệng nói.

"Nhị giai hung thú sao?!!"

"Ta khi trước nhìn thấy Tiểu Long còn cho rằng nó đã rất mạnh, thật không ngờ chưởng môn còn có cả khế ước thú là Nhị giai thú!"

"Cái sức mạnh này... thật sự quá ngưu bức a!"

Đám sư đệ sư muội liền trở nên xôn xao với câu nói của Thiên Cầm.

Con thú nghe thấy đám đệ tử xung quanh bàn tán thì gương mặt nó ngẩng càng cao hơn, tỏ ra vẻ cao thượng.

"Chưởng môn, con hung thú này tên là gì vậy?"

Trương Tấn tò mò hỏi.

"Chỉ là một con chó trông nhà mà thôi, không cần quan tâm đến tên của nó làm gì."

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Đám đệ tử khoé miệng giật giật liên hồi.

Làm gì có con chó giữ nhà nào trông lại như thế này cơ chứ?

'Gì?!!

Ngươi nói ai là chó trông nhà hả?!!!

Có tin ta nhai đầu ngươi không hả?!!!'

Con hung thú gầm thét truyền âm cho Vương Nhất Tự, ánh mắt nó nhìn hắn bộc lộ ra giận dữ.

'Ngươi vốn là vậy mà, ta có nói gì sai đâu mà nổi điên lên thế?!'

Vương Nhất Tự truyền âm đáp lại.

'Á à, để ta cho ngươi biết sự lợi hại của ta!'

Dứt lời con hung thú thủ thế như sắp lao vào Vương Nhất Tự.

Và trong giây phút nó định nhảy đến thì nó chợt khựng lại, quay đầu về chỗ mà đêm qua Triệu Thiên Tuyết nghỉ ngơi.

Nó hừ lạnh một cái, truyền âm cho Vương Nhất Tự.

'Lần này ta rộng lượng bỏ qua cho ngươi, nhưng lần sau ta sẽ nhai nát cái đầu của ngươi ra!'

Giọng điệu của con hung thú trở nên nghiêm túc.

'Ngươi vừa phát hiện ra gì sao?'

Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi, hắn nhận ra sự thay đổi trên gương mặt con hung thú.

'Là ma khí!'

Con hung thú đáp lời Vương Nhất Tự.

'Ma khí?!!'

Vương Nhất Tự nghe đến thì thần sắc cũng liền thay đổi.

'Khi nãy ta ở trong không gian triệu hồi đã cảm nhận được xung quanh đây xuất hiện ma khí, vì thế ta mới yêu cầu ngươi triệu hồi ta ra để xác nhận.

Và đúng như những gì ta cảm nhận, nơi mà nha đầu kia nằm tối qua phảng phất một luồng ma khí, tuy rất mơ hồ và yếu ớt, nhưng ta có thể chắc chắn đã có ma nhân từng xuất hiện chỗ này!'

Con hung thú giải thích.

'Vậy ngươi có thể dựa vào luồng ma khí đó mà tìm ra chỗ của Thiên Tuyết đúng không?'

'Chuyện đó là tất nhiên!

Nhưng phải hành động nhanh lên, vì luồng ma khí kia đang tan biến.

Nếu như để luồng ma khí đó biến mất thì ngươi vĩnh viễn cũng không tìm thấy nha đầu kia!'

'Vậy ngươi hãy dựa vào luồng ma khí đó mà đi trước, ta sắp xếp ở đây một chút rồi sẽ theo sau.'

'Được! Trên đường đi ta sẽ để lại ám hiệu cho ngươi?'

Nói đoạn, con hung thú bật người nhảy lên cao, sau đó lao vun vút vô khu rừng rậm rạp trước mắt.

Cả đám người ngốc trệ nhìn theo bóng dáng con hung thú khuất dần sau những tán cây.

"Phu quân, con hung thú kia có thể tìm ra vị trí của Thiên Tuyết hay không?"

Trương Tố Tố bước đến gần Vương Nhất Tự, lo lắng hỏi.

"Chắc chắn sẽ được, ta tin nó!"

Vương Nhất Tự khẳng định.

"Thiếp cảm thấy khí tức của con hung thú này rất quen, tựa như lúc trước đã từng gặp nó..."

Mộc Phiến La tay nâng cằm nói.

"Nàng không lầm đâu, lúc trước nàng đã từng nhìn thấy một lần rồi"

"Là lúc nào thế? Sao thiếp không thể nhớ nổi?"

"Khi nào có thời gian ta sẽ nhắc lại cho nàng, chuyện khẩn cấp lúc này là phải mau chóng đi cứu Thiên Tuyết.

Tố Tố, Phiến La, hai nàng thay ta dẫn đám đệ tử trở về môn phái.

Thiên Cầm, A Tấn, A Kiệt, cả ba ngươi theo bản tọa đi cứu người."

Vương Nhất Tự hai chân mày nhăn lại, giọng điệu có vẻ gấp gáp, nói.

"Phu quân, thiếp có thể giúp..."

Mộc Phiến La nài nỉ.

"Phiến La muội, tỷ biết muội có thể giúp, nhưng mà, nếu phu quân rời đi, trong môn phái lại xảy ra chuyện thì người có thể thay chàng ấy xử lý chỉ có muội!

Hơn nữa, việc cứu người phải thật nhanh chóng, cũng không thể cả môn phái cùng đi.

Hai ta tốt nhất nên dẫn đệ tử trở về, đợi tin tức của phu quân..."

Tố Tố đứng cạnh Phiến La nhẹ nhàng giải thích.

Nàng nhận ra được sự mất kiên nhẫn và lo lắng trong lời nói của Vương Nhất Tự, từ trước tới giờ, chưa bao giờ nàng nhìn thấy biểu hiện này của phu quân, chắc chắn chuyện này phải rất nghiêm trọng.

"Tố Tố nói đúng, nàng hãy cùng đệ tử trở về môn phái, đảm bảo bọn chúng an toàn, đó là đã giúp ta rồi.

Ta nhận thấy chuyện này không hề đơn giản!"

"Được rồi, thiếp sẽ nghe theo chàng..."

Mộc Phiến La hiện lên tiếc nuối, gật đầu.

"Đi thôi!"

Vương Nhất Tự phất tay ra hiệu cho cả đám.

Tất cả đệ tử gật đầu, ánh mắt như muốn nói, chưởng môn hãy sớm mang sư tỷ trở về.

Sau đó cả bọn cùng theo chân hai sư nương rời đi.

"Chúng ta cũng đi thôi!"

Vương Nhất Tự xoay người lại, ánh mắt hướng về nơi mà chó giữ nhà của hắn lao đi.

Ba đệ tử phía sau gật đầu, trong ánh mắt hiện lên quyết tâm cao độ.

Liền sau đó cả bốn người cùng vận thân pháp mà bay đi.

'Thiên Tuyết! Bản tọa đến cứu ngươi đây!'.

Hai ngày sau.

Giữa một vùng sa mạc hoang vu rộng lớn, cái nóng như thiêu như đốt, có bốn bóng người lầm lũi bước đi.

"A.... nóng chết mất...!"

Trương Tấn than thở, nặng nề cố gắng lê từng bước trên mặt cát khô nóng có thể nướng chín cả thịt.

"Sư huynh, hãy xem đây như là đang luyện tập..."

Âu Dương Kiệt đi phía trước nói với về phía sau, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi.

Lục Thiên Cầm đi phía trước gương mặt xinh đẹp lạnh lùng thường ngày cũng trở nên khó chịu.

Nàng tuy là đã vận dụng hàn khí bao quanh cơ thể hòng chống lại cái nóng này, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng.

Chỉ có Vương Nhất Tự, người đang dẫn đầu là vẫn ung dung tiến bước không hề bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ ở chỗ này.

Hắn thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi nào.

"Chỉ có bấy nhiêu đây mà ba người các ngươi đã không chịu được rồi sao?"

Nơi mà đám người Vương Nhất Tự đang đi là vùng đất cằn cỗi và khắc nghiệt nhất nằm ở trung tâm Tinh Không Đại Lục, Sa La Đại Mạc.

Ở nơi này, quanh năm không có lấy một giọt mưa nào, ban ngày nóng như thiêu đốt, ban đêm lại lạnh đến thấu xương, bao quanh chỉ toàn cát là cát, không một bóng người, cũng không có bất kỳ sinh vật sống nào cả.

Vương Nhất Tự cùng ba tên đồ đệ theo dấu vết mà chó giữ nhà để lại, vượt qua hơn ngàn dặm đường, cuối cùng là đến sa mạc này.

"Chúng ta...có đang đi đúng hướng không vậy...?

Chổ này...đến một...bóng cây...còn không có...làm sao...mà có người...sinh sống...

Nhị sư tỷ...có thực là...bị bắt đến... chỗ này không vậy...?"

Trương Tấn thở ra nặng nhọc, cố gắng đánh vần từng câu chữ.

"Nhanh cái chân lên, và đừng càm ràm nữa!

Chúng ta sắp đến nơi rồi!"

Vương Nhất Tự quay lại hối thúc.

Cả đám cứ thế lầm lũi bước đi trên sa mạc rộng lớn không thấy đường chân trời.

Gần ba canh giờ sau.

Đám người Vương Nhất Tự cuối cùng cũng đã đến nơi.

Trước mắt bốn người là một cánh cổng to lớn, cũ kỹ, mục nát, nằm vùi trong một cồn cát khổng lồ.

Chó giữ nhà đứng trước cánh cổng, ánh mắt khinh dễ nhìn đám người.

'Các ngươi làm sao bây giờ mới đến hả?

Có biết ta đã ở đã đợi gần một ngày rồi không?!!'

Vương Nhất Tự âm trầm tiến lại gần chỗ chó giữ nhà, không nói không rằng liền ném một đống lá cây cành cây vào mặt nó.

'Cái con chó chết tiệt này!

Ngươi gọi mấy thứ này là ám hiệu hay sao hả?

Hại bản tọa phải tốn không biết bao nhiêu thời gian để tìm đường mà đi!'

'Tất cả là do ngươi kém cỏi, chỉ có việc tìm đường mà cũng không làm được!'

Chó giữ nhà hất hàm truyền âm đáp trả Vương Nhất Tự.

'Á à, còn dám bật lại bản tọa?!!

Ngươi là chán sống hay gì?!!'

Vương Nhất Tự gầm thét.

'Ngon thì nhào vô!'

Chó giữ nhà giơ chân trước lên, ngón chân ngoắc ngoắc khiêu khích.

'Con chó chết tiệt!

Bản tọa khô máu với ngươi!'

Vương Nhất Tự dứt lời liền nhảy bổ vô.

Chó giữ nhà cũng lao đến.

Một người một chó lao vào vần vũ, bụi cát bay mù mịt.

Ba tên đệ tử đứng chôn chân tại chỗ, khoé miệng giật giật.

Cái tình huống gì đây?

Đệ tử còn đang chờ cứu, chưa biết sống chết ra sao, chưởng môn lại ở chỗ này đánh nhau với khế ước thú của mình?!!

Vài phút sau.

'Thiên Tuyết là đang ở trong này sao?'

Vương Nhất Tự quần áo tơi tả, gương mặt sưng vù hai bên, tay chắp sau lưng, lấy lại khí thế của một chưởng môn nhân.

'Không thể lầm được!

Luồng ma khí kia chính xác là từ chỗ này phát ra!'

Chó giữ nhà gương mặt cũng sưng vù, ánh mắt âm trầm nhìn vào bên trong cánh cổng lớn.

'Vậy tiến vào thôi!'

'Khoan đã!'

'Lại có chuyện gì?!!'

'Tốt nhất là nên cẩn thận!

Ta cảm thấy có vài thứ kỳ lạ ở trong đó...'

Chó giữ nhà nhắc nhở.

'Bản tọa không cần biết có thứ gì bên trong đó, nếu cản đường, bản tọa sẽ hóa kiếp cho chúng!'

Vương Nhất Tự tự tin truyền âm đáp.

'Ta không phải là nói ngươi!

Ta là đang nói ba tên phía sau!'

Chó giữ nhà gằn giọng, hai chân mày nó nhíu lại, tỏ ra khá căng thẳng.

'Đừng để cứu một người mà mất đi ba người!'.