webnovel

Chương1: Cuộc gọi đêm khuya

Chuông điện thoại bỗng vang lên liên tục phá vỡ không gian yên tĩnh giữa đêm khuya, Cố Lâm Đình còn đang say giấc trong chiếc chăn ấm áp đành duỗi tay ra khỏi chăn với lấy điện thoại đeo reo inh ỏi trên bàn.

" Xin chào..", Cố Lâm Đình giọng còn ngái ngủ, nghe có chút khàn.

"..." không có ai đáp lại.

"Xin chào, là ai vậy?"

"...", vẫn là một hồi yên lặng.

Cô tức giận, vừa định cúp máy thì một âm thanh trầm thấp vang lên.

"Tiểu Nguyệt! Là anh"

*****

"Lâm Đình! Cố Lâm Đình!!"

"Ách..cậu gọi tớ hả?", Cố Lâm Đình giật mình hỏi lại.

Bối Bối lắc đầu chán nản.

" Đại tiểu thư của tôi ơi! Tớ đã gọi cậu nãy giờ rồi, hai mắt Triệu lão sư đều đang ghim về phía cậu đấy!"

Cố Lâm Đình vô thức ngẩng đầu lên nhìn thử, liền thấy giáo sư Triệu cũng đang ngước mắt nhìn về phía cô khiến cô giật mình liền ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Bối Bối nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi.

******

Lúc ăn trưa, một phòng bốn người Cố Lâm Đình cùng đến nhà ăn của trường.

Liễu Đại học khoa y năm nhất hưng phấn kể lại việc hôm nay mình được gặp nam thần của khoa.

"Các cậu không biết đâu, lúc Lâm nam thần hạ dao xuống phẫu thuật mẫu cho bọn tớ xem, ai cũng trố mắt ra nhìn. Ôi đẹp trai chết người đấy, dù là đang đeo bao tay, khẩu trang nhưng vẫn không che được sức quyến rũ của anh ấy đâu"

" Lâm nam thần của các cậu tuyệt vời vậy sao?", Cố Lâm Đình tò mò hỏi.

"Ai da! Cậu không biết cũng phải, không phải ai cũng có dịp được gặp anh ấy huống hồ gì các cậu còn là khoa tâm lý học, cách tòa nhà khoa y cả một sân vận động đấy" Liễu Đại tiếc nuối nói.

Lâm Mẫn học khoa ngoại thương, khá gần với khoa y nên cũng biết về tiếng tăm của đàn anh năm tư này. Cô khé kéo Liễu Đại lại nói nhỏ vào tai cô ấy, "Cậu mà để anh Ngụy biết cậu kể về chàng trai tuyệt vời khác trước mặt Lâm Đình thì cậu chết chắc rồi!"

Nghe Lâm Mẫn nhắc nhở mới giật mình nhớ ra, "Chết mất, cậu tuyệt đối đừng kể cho anh ấy nghe đấy!. Tớ không muốn bị đàn anh Ngụy ~ rẹt ~ cậu hiểu không?". Liễu Đại làm động tác cắt cổ.

Cố Lâm Đình ngồi đối diện chớp chớp đôi mắt hạnh nhìn hai người to nhỏ qua lại. Bối Bối, người vẫn yên lặng ăn cơm nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, "Lâm Đình!"

"Sao vậy Bối Bối?" Cố Lâm Đình cười hỏi.

" Cả ngày hôm nay làm gì mà cậu cứ ngẩn người ra thế?"

"Tớ có sao?"

"Phải đó, lúc nãy đi đến thư viện cùng tớ cậu cũng ngẩn người cả đường đi", Liễu Đại nói.

" không phải là đàn anh Ngụy ăn hiếp cậu đấy chứ? Cậu nói cho tớ biết, tớ đi đánh anh ta thay cậu" Lâm Mẫn nhanh nhảu hỏi.

"Nói mau cậu bị sao vậy hả?"

"Đại học bá cậu mà cũng có lúc ngây người sao?"

"...", Cố Lâm Đình hoàn toàn không chen vào được tí nào.

"Ây từ từ đã, tớ nói tớ nói ", Cố Lâm Đình giơ tay đầu hàng.

" Vậy cậu mau nói" cả ba đồng thanh la lên.

"Thật ra thì... Anh trai tớ sắp về nước"

"Anh trai cậu về nước? Anh ấy về nước thì sao cậu lại thất thần, đúng ra cậu phải vui mừng chứ?", Liễu Đại thắc mắc hỏi.

"Đại học bá của tôi ơi, tớ cứ tưởng có chuyện gì, anh trai về thì nên vui mừng mới đúng", Lâm Mẫn nói.

Cố Lâm Đình nghe vậy liền cười trừ, "Phải ha, sao tớ lại thất thần vì việc này chứ?"

Chỉ có Bối Bối yên lặng nhìn Cố Lâm Đình. Cô biết có gì đó không ổn, mấy năm trước anh trai Cố Lâm Đình im hơi lặng tiếng ra nước ngoài. Hình như kể từ đó cô ấy cũng không liên lạc với anh trai, cũng rất ít nhắc về người anh này.

"Ai da, được rồi, có lẽ là do mấy ngày này thức đêm ôn thi nên tinh thần không được ổn, các cậu không cần quá lo cho tớ", Cố Lâm Đình mỉm cười nói.

"Vậy cậu mau ăn rồi về ký túc xá ngủ một chút đi, tớ sẽ báo với lão sư Triệu giúp cậu, được chứ?"

"Vậy...tớ sẽ về nghỉ ngơi, cậu xin lỗi lão sư giúp tớ nhé Bối Bối"

****

Sau khi dùng cơm trưa, Cố Lâm Đình một mình trở về phòng, Liễu Đại cùng Lâm Mẫn đều đến thư viện để làm báo cáo, thiếu các cô ấy thật sự là yên tĩnh lên không ít. Cố Lâm Đình thay giày rồi leo lên giường của mình. Cô có chút mệt nhưng vẫn là không ngủ được. Vừa quyết tâm nhắm mắt thì chuông điện thoại liền vang lên.

Vẫn còn bé bỏng

Chưa biết thế nào là yêu

Vậy mà đã bị nụ cười của em đánh bại

Em chớp chớp đôi mắt to

Ôi thật là dễ thương

...

( sủng ái/ TFboy)

Đây là nhạc chuông cô cài riêng cho cuộc gọi của Ngụy Thương Kình. Đây cũng là do chính anh hát, cô thật sự mê chết cái giọng hát từ tính êm dịu của anh nên đã bắt ép anh hát rồi lưu làm nhạc chuông. Cô cảm thấy anh đi làm luật sư thật sự là uổng phí cho showbiz mà.

"Nguyệt Nguyệt, anh nghe nói em bị bệnh?"

"A không có, chỉ là mất ngủ nên hơi mệt thôi...khoan đã sao anh biết, không phải anh đang ở thành phố S cùng giáo sư Châu sao?"

"Em không sao thật đấy chứ?", Ngụy Thương Kình lo lắng hỏi.

"Thật là, Ngụy luật sư, anh thấy em yếu ớt vậy sao, chỉ là mất ngủ mấy hôm vẫn chưa ảnh hưởng đến tính mạng"

"Tính mạng gì chứ, em đừng nói bậy, anh trở về sẽ không mua đồ ăn cho em đâu"

"Cái tên nhỏ mọn này, lại dám lấy đồ ăn ra đe dọa em", Cố Lâm Đình tức giận phồng má.

"...Cố Lập Thành có liên lạc với em phải không?", Ngụy Thương Kình chậm rãi hỏi.

"Làm sao anh biết?", Cố Lâm Đình ngạc nhiên.

"Em đừng nghĩ lung tung nữa, mau ngủ một giấc anh sẽ nhanh trở về"

Cố Lâm Đình ngơ ngác gật đầu "Vâng...ơ nhưng sao anh lại phải nhanh trở về?"

"Cô bé ngốc!", Ngụy Thương Kình bật cười.

"...", Cố Lâm Đình??? Thật là càng ngày cô càng không thể hiểu nổi anh ấy mà.