webnovel

Chương 5: Giấc mơ

Do tác dụng của thuốc cảm mà Cố Lâm Đình đã ngủ một giấc đến sáng không mộng mị. Lúc cô tỉnh dậy thì thấy trong phòng không còn ai, chỉ thấy chìa khóa xe và cái khăn choàng cổ đen nằm trên ghế sofa: Anh ấy cả đêm không về sao?

Cô vừa định bước xuống giường thì cửa phòng bệnh đã được mở ra, Ngụy Thương Kình hai tay xách đồ ăn sáng bước vào. Anh thấy cô đã tỉnh cũng không nói gì, mang đồ ăn đặt lên bàn. Cô cũng tranh thủ vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Lúc ra liền ngửi thấy một mùi thơm nức mũi khiến cái bụng đói cả đêm của cô đánh trống liên hồi.

"Anh mua cho em món gì vậy? A là canh gà hầm xương!", Cố Lâm Đình ngửi thấy mùi thức ăn vội ngồi xuống xem thử

Đúng là cô nhóc tham ăn. Ngụy thương kình nghĩ thầm. Anh nở nụ cười cưng chiều, đổ canh ra nắp bình giữ nhiệt rồi tự mình thổi nguội giúp cô. Cô cũng yên lặng ngồi nhìn anh, dù sao bọn họ cũng không phải lần đầu tiên thân thiết như vậy. Nhưng hình như nhớ đến cái gì đó Cố Lâm Đình liền cau mày lại, bĩu môi khó chịu

Ngụy Thương Kình đang thổi canh, ngước mắt lên liền thấy một màn như vậy. Cô gái nhỏ nhắn trắng trẻo lọt thỏm trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình. Cặp mày liễu của cô sắp "dán" chặt vào nhau. Đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận có hơi chút nhợt nhạt của cô chu ra, trêu chọc lòng người. Anh ngẩn người một lúc liền lo lắng hỏi, "Em làm sao vậy? Còn khó chịu chỗ nào sao?"

"Ách...không phải, em đã thấy khỏe hơn rồi", cô xoắn xuýt trả lời

Ngụy Thương Kình cười khẽ xoa nhẹ giữa ấn đường của cô, "Nhóc con, có chuyện gì làm em phiền lòng sao?"

Cố Lâm Đình thấy vậy liền giữ bàn tay đang đặt trên trán của cô lại rồi nói, "Anh Thương Kình, em nghĩ anh không nên quá thân cận với em như vậy đâu"

"Có chuyện gì sao em?", Ngụy Thương Kình hỏi

"Em không muốn bị bạn gái của anh làm phiền"

"Em nói gì? Bạn gái?", Ngụy Thương Kình nghe vậy nụ cười trên môi anh tắt dần

Cố Lâm Đình không để ý đến biểu cảm của anh, tiếp tục nói, "Còn không phải sao? Mấy ngày trước anh đến thành phố S. Chị Lạc Thanh Nhã tìm em nói chuyện, nói chuyện thì cứ ở nơi bình thường quang minh chính đại mà nói. Sao phải hẹn em lên sân thượng của trường, đã vậy còn dẫn theo hai người bạn. Rõ ràng là nợ hoa đào của anh sao lại bắt em phải gánh vậy chứ?"

"Em nói Lạc Thanh Nhã tìm em? Cô ta có làm gì em?"

"Chị ấy cũng không làm gì cả, là bạn của chị ta nói thay, nói là em đừng nên mặt dày thân thiết với bạn trai của người ta như vậy, còn có một cô gái khác mắng em không có liêm sỉ dám nhúng chàm bạn trai của chị Thanh Nhã, mọi người đều mắng chửi em đủ rồi thì chị ta mới lên tiếng, mỉm cười với em rồi còn nói em đừng nghe bọn họ nói lung tung, chị ấy chỉ muốn tìm em để hỏi một chút về tâm lý học nhưng không ngờ bạn của chị lại xúc động như vậy nên chị ấy không kịp cản. Đang đùa em chắc, nghĩ em là đứa trẻ mới lên ba nên không nhìn rõ bộ mặt thật sau lớp trang điểm dày ấy của chị ta sao? Rõ ràng là muốn dằn mặt em mà", Cố Lâm Đình tức giận, má cô cũng vì uất ức mà phồng ra

Ngụy Thương Kình thấy cô tức giận như vậy không biết vì sao có chút vui vẻ, nhưng lại thấy đau lòng nhiều hơn

Anh vươn hai tay bóp gò má trắng hồng của cô, "Nguyệt Nguyệt ngốc, em không cần nghe những gì cô ta nói, anh và cô ta cũng không có quan hệ gì cả có biết không?"

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả, nào uống chút canh đi", Ngụy Thương Kình đưa canh đã được thổi nguội cho cô

"..." đây là đang chặn họng cô hả???

*****

Ăn xong bữa sáng, bác sĩ vào kiểm tra một lần nữa cho Cố Lâm Đình. Bác sĩ kêu cô nên ở ở lại thêm một ngày để quan sát bệnh tình, nhưng Cố Lâm Đình lại không muốn vì vậy Ngụy Thương Kình phải làm thủ tục xuất viện cho cô.

Cả đoạn đường, Ngụy Thương Kình lái xe rất chậm rãi vì cô gái nào đó lại ngủ mất rồi. Nhân cơ hội dừng đèn đỏ, Ngụy Thương Kình lấy cái chăn mỏng ở ghế sau lên đắp cho cô. Tay vén tóc mai của cô ra sau, vô tình lướt qua môi cô khiến tim anh như ngừng đập. Tiếng còi xe ở phía sau khiến anh giật thót. Điều chỉnh lại cảm xúc, Ngụy Thương Kình tiếp tục nhấn ga cho xe chạy. Anh định đưa cô về nhà nhưng nghĩ gì đó anh lại đổi hướng tay lái. Xe vừa dừng lại Cố Lâm Đình đã mơ màng tỉnh dậy

"Em tỉnh rồi?"

"Đây là đâu vậy?"

"Nhà của anh", Ngụy Thương Kình mỉm cười

"!!!"

"Mau xuống xe đi, nếu còn muốn ngủ thì lên phòng của anh ngủ thêm một chút, dù sao anh cũng đã xin nghỉ giúp em rồi"

"!!!!!", chuyện gì thế này? Sao cô lại đến nhà anh mà ngủ rồi?

Sau khi bị động bước vào nhà anh trong hoang mang, cô liền hỏi, "không phải bên cạnh nhà ba em cũng là nhà anh sao?"

"Căn nhà đó là của ba mẹ anh, nhưng từ sau khi ly hôn mẹ anh lúc nào cũng ra nước ngoài làm việc vì vậy căn nhà đó cũng đã bị bỏ trống khá lâu rồi"

"Ách..à em có thể ngủ ở phòng nào đây ạ?", cô cười nói lảng sang chuyện khác

"Em ngủ ở phòng của anh đi"

"Hơ...vậy còn anh thì sao?"

"Tất nhiên là ngủ ở phòng của mình rồi", Ngụy Thương Kình nói

"!!!!!", Cố Lâm Đình câm nín, sao cô cứ thấy có gì đó sai sai vậy nhỉ?