Có lẽ Điềm Tâm là người cuối cùng xuống dưới nhỉ?
Tóm lại, lúc cô xuống dưới, ở sảnh khách sạn đã không còn bóng dáng bạn học nào.
Hu hu, chẳng lẽ cô đã đến muộn rồi sao?
Điềm Tâm lập tức sốt ruột chạy nhanh đi.
Đây là làng du lịch, muốn đến bờ biển thì đầu tiên phải đi qua công viên thực vật xanh rờn do làng du lịch xây dựng.
Cái làng du lịch này đi theo khẩu hiệu "Hãy cho tôi một ngày, tôi sẽ trao cho bạn chốn thần tiên", bởi vậy nên vô cùng chú trọng đến việc kiến tạo cảnh sắc.
Điềm Tâm sốt ruột đi xuyên qua công viên, dọc theo con đường đá cuội chạy về phía trước.
Ôi mẹ ơi. Sao chỗ này lại rộng như vậy chứ?
Mỗi con đường nhỏ lại được chia thành từng lối rẽ, nếu không có biển hướng dẫn thì Điềm Tâm cảm thấy mình sẽ bị nhốt ở đây mất thôi.
"À… Tiếp theo là, rẽ trái."
Lại đến một ngã rẽ, Điềm Tâm nhìn biển hướng dẫn.
Kỳ lạ, sao cô thấy cảnh trí bên trái hoang vu hơn con đường nhỏ bên phải nhỉ?
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com