Nụ hôn của cậu thật ngọt ngào, đã lâu rồi… không hôn nhau ngọt ngào như thế.
Trong thời gian ngắn, tất cả cãi vã, tất cả hiểu lầm, tất cả không vui vào mấy ngày qua đều biến mất nhờ nụ hôn này.
Với khung cảnh tuyệt đẹp ở đây, còn chuyện gì là không giải quyết được thông qua nụ hôn chứ?
Trì Nguyên Dã chẳng giống ngày thường chút nào, nụ hôn của cậu rất dịu dàng, mang theo thương tiếc, tinh tế ngậm mút, dùng đầu lưỡi miêu tả viền môi của cô.
Cuối cùng, sau khi đã thưởng thức đủ rồi, Trì Nguyên Dã muốn cạy hàm răng của Điềm Tâm ra, lại phát hiện người kia đang nghiến chặt răng lại.
Trì Nguyên Dã không vội ăn sạch con nhóc tiểu học này, cậu cong môi lên, tỉ mỉ hôn liên tục từ gương mặt cho đến vành tai cô, sau đó cắn lên vành tai mượt mà ấy.
"Trì Nguyên Dã…!" Điềm Tâm hoảng hốt la lên, cảm thấy cả người mình như sắp hoà vào cát mịn.
Tiếng kêu của cô không giống giọng bình thường của cô, không mềm mại, hơi thở như hoa lan.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com