"Xem ra hôm nay em muốn được tắm nước lạnh rồi." Nói xong, Trì Nguyên Dã nâng Tiểu Điềm Tâm lên như nâng một em bé sơ sinh, giả vờ muốn ném cô vào trong hồ phun nước.
Điềm Tâm hết cả hồn, vội vàng ôm chặt lấy cổ Trì Nguyên Dã, lúc này mà người kia buông tay ra một cái là mình thật sự sẽ rơi vào trong hồ mất!
"Trì Nguyên Dã, anh mau buông em ra!" Điềm Tâm phát điên, không dám động đậy.
Dưới cảnh tượng như vậy, Điềm Tâm chỉ có thể tựa vào Trì Nguyên Dã, hai móng vuốt nho nhỏ bấu chặt vào cánh tay cậu, chỉ sợ mình thật sự rơi vào trong hồ nước.
Trì Nguyên Dã rất hưởng thụ cảm giác khi Điềm Tâm lệ thuộc vào mình, cậu khẽ híp mắt lại, "Em gọi anh là gì?"
"Trì Nguyên Dã, anh đừng gây chuyện nữa, cho em xuống đi!" Điềm Tâm khóc không ra nước mắt.
"Tinh… trả lời sai." Trì Nguyên Dã ấu trĩ kêu tinh một tiếng rồi cúi đầu nhìn Điềm Tâm bằng vẻ mặt gian xảo, "Nghĩ kỹ lại cho anh, em nên gọi anh là gì?"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com