Đệch, sao vẻ mặt anh ấy lại đáng ghét thế kia nhỉ?
Điềm Tâm lẳng lặng nhảy khỏi người Trì Nguyên Dã, xoay người đi ra phòng khách.
Trì Nguyên Dã rất muốn được chính tai nghe Điềm Tâm thừa nhận mình ghen, cậu choàng tay sau đầu, cà lơ phất phơ theo sau, đuổi theo tra hỏi cô, "Có phải không? Có phải không?"
Phải cái đầu nhà anh ấy!
Điềm Tâm ngồi xuống bên cạnh Trì Minh Mỹ, Tiểu Dã trèo vào lòng cô.
"Này, anh đang hỏi em đấy!" Trì thiếu hơi khó chịu.
"Phải phải phải, anh nói đúng, thấy anh ở cạnh cô gái nào em cũng đều có cảm giác nguy cơ, được chưa?"
"Nói thế còn nghe được." Trì Nguyên Dã cũng ngồi xuống cạnh Điềm Tâm, ngẫm nghĩ rồi lại lườm cô, "Sao em lại nóng nảy thế?"
Điềm Tâm ôm Tiểu Dã, vội vàng chuyển đề tài, "Á, đúng rồi, đồ hộp của Tiểu Dã đã ăn hết, gậy chơi với mèo cũng nên thay."
"Ồ." Trì Nguyên Dã thờ ơ đáp một tiếng.
Gì mà ồ?
"Đi thôi, anh lái xe đưa em đi mua."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com