Bác sĩ nhìn thấy Trì Nguyên Dã cõng người tới thì không dám chậm trễ, vội vàng đi lên kiểm tra viết thương cho Hạ An Nhược.
"Bạn học này, tại sao em bị thương vậy?" Bác sĩ cẩn thận kiểm tra vết thương cho Hạ An Nhược rồi dò hỏi.
Hạ An Nhược nhìn thoáng qua Điềm Tâm, mím môi nói: "Là do em không cẩn thận, bị xe máy chạy ngang va vào, rồi ngã xuống đất."
"Chỉ là trật khớp bình thường mà thôi, đừng lo lắng, không có vấn đề gì lớn cả."
Điềm Tâm nghe vậy mới thở phào một hơi.
Thật tốt quá, nếu Hạ An Nhược vì cứu mình mà bị sao thì Điềm Tâm nhất định sẽ áy náy chết mất.
Điềm Tâm bước tới, nhìn Hạ An Nhược rồi nói một cách chân thành: "Bạn học Hạ, thật sự rất cảm ơn cô về chuyện vừa rồi."
Hạ An Nhược cười dịu dàng, giọng điệu ấm áp nhỏ nhẹ an ủi Điềm Tâm, "Không sao đâu, Điềm Tâm đừng để ở trong lòng, em là bạn của chị mà, chỉ cần em không sao là tốt rồi."
Nghe Hạ An Nhược nói như vậy, Điềm Tâm càng thêm áy náy muốn chết.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com