Trì Nguyên Dã vội vàng nhìn theo ánh mắt của Điềm Tâm, quả nhiên, Hạ An Nhược đang thở hổn hển không ngừng, mặt mày tái nhợt, dáng vẻ rất đau đớn.
Điềm Tâm cảm thấy lo lắng, vừa rồi Hạ An Nhược vì cứu mình nên mới dũng cảm chạy tới đẩy mình ra.
Thế mà mình lại quên, người bị bệnh tim không thể sợ hãi quá mức hay chạy quá nhanh được!
"Anh mau đi xem cô ta đi, nhanh lên!" Điềm Tâm đẩy Trì Nguyên Dã ra.
Trì Nguyên Dã sải bước đi qua, khom người ngồi xuống rồi khẽ lay cánh tay Hạ An Nhược, "Này, thuốc của chị đâu? Chị có mang thuốc theo không?"
Hạ An Nhược dường như sắp thở không ra hơi, chỉ vào trong túi áo, "Trong, trong túi áo tôi…"
Trì Nguyên Dã không để ý cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, cậu vội thò tay vào trong túi áo của cô ta, lục lọi hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được lọ thuốc.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com