Tính cách của Trì Nguyên Dã đó giờ luôn là nói được làm được.
Điềm Tâm nhìn nước trên tay cậu, lặng lẽ cầm chai nước, ngửa đầu uống một ngụm.
Cổ họng đã khóc suốt buổi sáng cuối cùng cũng được dịu lại, yết hầu và đôi môi khô khốc lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Điềm Tâm uống một ngụm không hết khát, lại ừng ực uống thêm nhiều nữa.
Trì Nguyên Dã xoa đầu cô, "Vậy mới ngoan."
Đầu bên kia hành lang truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Thất Tịch thở hồng hộc chạy đến, đứng bên cạnh Điềm Tâm tự ôm bụng mình thở gấp.
Mẹ ơi, chạy một mạch đến đây, thật sự mệt chết cô rồi.
"Điềm Tâm, rốt cuộc có chuyện gì? Sao các cậu lại ở thành phố C?" Thất Tịch nhìn bộ dạng uể oải của Điềm Tâm, vội ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy cánh tay Điềm Tâm.
Thất Tịch? Sao cô lại xuất hiện ở đây?
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com