Điềm Tâm bị Trì Nguyên Dã hét lên thì sững sờ, "Gì cơ? Hôn gì cơ? Tôi hôn Lăng Dĩ Sóc ở đâu chứ?"
Đừng có tùy tiện đổ oan cho người khác được không?
Điềm Tâm nói xong, thì nhìn lên tay của cậu, "Cậu để tôi xem tay của cậu có bị thương không…"
Trì Nguyên Dã hất tay, không hề chú ý đến bàn tay bị thương của mình, mà cười lạnh nói: "Không có à?"
Nói xong, cậu bước lên mấy bước, lấy chiếc điện thoại trong túi áo Điềm Tâm ra, mở lên, rồi không chút khách sáo ném vào lòng Điềm Tâm, "Cô tự xem xem đây là gì đi?"
Điềm Tâm hốt hoảng chụp lấy điện thoại của mình, lầm bầm cầm lên xem thì thấy…
Trong ảnh là bóng lưng của cô, lộ ra một phần sườn mặt, còn Lăng Dĩ Sóc thì hơi cúi người xuống, kề sát với gương mặt nhỏ nhắn của cô…
Nhìn từ góc này, giống như đang hôn nhau vậy.
"Chuyện này, không thể nào đâu!" Điềm Tâm lắc đầu, "Tôi không hôn cậu ta, không có, chỉ là vì góc chụp thôi…"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com