Nếu chuyện gì nói quá nhiều thì đối phương sẽ miễn dịch.
Hạ An Nhược liên tục mang Trì Nguyên Trạch ra khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Trì Nguyên Dã, sớm muộn gì cũng sẽ rước lấy bi kịch.
Trì Nguyên Dã đút hai tay vào túi, hơi nghiêng người tới, dáng vẻ tàn nhẫn, "Tôi chỉ cho cô năm phút, hoặc là cô tự làm, hoặc là bổn thiếu gia cho người xé xuống! Cô tự tính đi!"
Trì Nguyên Dã nói xong, không để ý tới Hạ An Nhược nữa mà cất bước ra ngoài.
"Cậu…" Hạ An Nhược siết chặt cái chăn trong tay, tức đến mức tóc muốn dựng cả lên.
Nhưng cô ta có thể làm gì đây?
Ở thành phố A này, người nào dám đắc tội với thiếu gia ác ma Trì Nguyên Dã chứ?
Mặc dù Hạ An Nhược vô cùng không cam lòng, nhưng vẫn sợ Trì Nguyên Dã thật sự không màng đến chút tình cảm nào, sẽ cho người giật đồ ngủ của mình ra, như thế thì cô ta sẽ nhục nhã lắm.
Thế nên Hạ An Nhược cắn chặt răng, vô cùng không tình nguyện kéo chăn đứng lên.
***
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com