Bờ mi Điềm Tâm run rẩy, nhìn vết thương còn đang quấn băng trên người Trì Nguyên Dã.
Bắt đầu lại với cậu...
Điềm Tâm còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đột nhiên cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra.
Điềm Tâm hơi ngạc nhiên, vội vàng nghiêng đầu nhìn, lại thấy... Tịch Thành Khê?
"Công chúa nhỏ, cậu không sao chứ?" Tịch Thành Khê hấp tấp bước vào.
Cậu ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, đeo cặp kính mát thật to.
Xem ra vừa xuống máy bay đã vội vã chạy tới chỗ cô.
"Tại sao cậu lại ở đây?" Điềm Tâm kinh ngạc bật thốt nên lời.
Đương nhiên lúc đẩy cửa ra, Tịch Thành Khê cũng không ngờ mình vừa bước vào đã thấy cảnh Trì Nguyên Dã đang ôm Điềm Tâm.
Cậu ta nghênh ngang đẩy kính mát lên đỉnh đầu, híp mắt nhìn thử, "Trì Nguyên Dã?"
Trì Nguyên Dã lạnh lùng nhìn Tịch Thành Khê, cậu buông Điềm Tâm ra, sau đó cũng đứng thẳng người dậy, hai tay khoanh trước ngực, "Là cậu ư?"
Tịch Thành Khê?
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com