Trì Nguyên Dã khẽ đảo mắt, liếc nhìn Hạ An Nhược ở bên cạnh.
Ánh mắt rét lạnh khiến cả người cô ta run lên.
Nhưng cô ta cũng không nói thêm điều gì, ngược lại chỉ rũ mắt nhìn mũi chân mình, dáng vẻ ngầm thừa nhận.
Lạc Lâm Lâm ở bên cạnh lại càng thêm mắm dặm muối nói, "Trì thiếu, lúc ấy vết thương của cậu rất nghiêm trọng, cả người toàn là máu, là tôi và An Nhược tìm được cậu, lúc An Nhược tìm được cậu liền không nói hai lời, trực tiếp dũng cảm quên mình nhảy xuống, sau đó lại được đội cứu hộ kéo lên. Thật đó, lúc ấy có rất nhiều người có thể làm chứng..."
Trì Nguyên Dã không nói lời nào, môi mỏng lạnh như băng mím thành một đường thẳng tắp, nhìn qua hết sức bực dọc.
Lạc Lâm Lâm thấy thế thì vội vàng kéo ống tay áo Hạ An Nhược, ra hiệu bằng mắt với cô ta, ý bảo cô ta mau nói gì đó đi.
"Nguyên Dã, tôi..." Hạ An Nhược vừa mới mở miệng đã bị Trì Nguyên Dã cắt ngang, "Đi ra ngoài!"
"Hả?" Hạ An Nhược ngây người như phỗng.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com