webnovel

Chương 23: Thiên tài là gì? Thảo luận game vui hơn

Editor: Nguyetmai

Đối với người chơi ở thế giới này, Resident Evil 1 là một siêu phẩm cấp bậc sử thi. Tuy nội dung cốt truyện chính của nó rất đơn giản. Nhưng ở thế giới này, ngay cả trong tiểu thuyết cũng rất ít tác giả dám khắc họa nhân vật theo kiểu chủ nghĩa anh hùng cá nhân dùng sức một người cứu vớt toàn bộ đồng đội như vậy. Bởi nếu ngòi bút non yếu sẽ khiến người đọc cảm thấy phản cảm, xa rời thực tế.

Nhưng trò Resident Evil 1 này thì khác. Nội dung của câu chuyện hoàn toàn do người chơi tự mình tạo nên. Chẳng lẽ họ không tin vào chính những điều mình đã trải qua?

Huống chi tất cả các chi tiết dù nhỏ bé nhất đều vô cùng tinh tế, bao gồm cả việc khắc họa nhân vật.

Sau khi Phương Khải phá đảo, tất cả mọi người tiếp tục hành trình khám phá Resident Evil. Mỗi chuyện họ trải qua, mỗi người đồng đội họ từng gặp đều sinh động và tràn trề sức sống.

Ví dụ như nữ quân y Rebecca, nhân viên y tế của tiểu đội B trong nhiệm vụ đầu tiên. Dù sức chiến đấu của cô gái này không mạnh nhưng học nhiều hiểu rộng. Bất kể là băng bó vết thương, chữa bệnh hay điều chế các loại thuốc cần thiết, hay thậm chí là giải đáp một phần câu đố, cô gái thông minh này đều có thể đưa ra không ít trợ giúp cho người chơi.

Còn chú Barry thường xuyên giúp đỡ Jill thì càng không cần phải nhiều lời. Nhờ có khẩu Magnum mạnh mẽ trong tay, sức chiến đấu của người đàn ông trung niên này rất đáng sợ, đã nhiều lần ra tay cứu giúp Jill trong lúc nguy khó.

Hay phải kể đến Richard, người đội viên liều mình cứu người chơi một mạng. Cái chết của anh ta khiến không ít người chơi nữ rung động không thôi, người chơi nam cũng cảm động rơi nước mắt.

Hiện giờ vẫn chưa có mấy thứ như diễn đàn game, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc những người chơi ở thế giới này thảo luận sôi nổi về nội dung tình tiết.

Đối với bọn họ mà nói, thế giới trong Resident Evil quá đỗi thần kỳ, quá mới lạ, bởi vậy cũng gợi lên lòng hiếu kỳ, khiến họ muốn khám phá tất cả mọi thứ.

Đồng thời, bản thân những điểm mấu chốt tràn ngập ác ý để đi tới cái kết cũng rất đáng để thảo luận.

***

Thanh Phong Minh Nguyệt Các.

Cùng là quán rượu giống Vân Sơn nhưng trong cả thành Cửu Hoa này, đây có thể xếp vào hạng nhất nhì.

Cả tòa lầu các nằm tại khu vực phồn hoa nhất trong thành Cửu Hoa. Bàn được làm bằng gỗ lê nghìn năm, trang nhã mà không khoa trương. Người tới đây không giàu sang thì cũng cao quý, thậm chí còn có cả tu sĩ.

"Tử Hinh, bình thường không thấy bạn tới đây, sao tự dưng hôm nay lại chọn chỗ này thế?"

Một thiếu nữ áo xanh vừa ngồi xuống ở phía đối diện chiếc bàn trà cổ điển. Còn có thể là ai ngoài Thẩm Thanh Thanh chứ. Cô ta khẽ than thở:

"Tức chết đi mất! Đến sớm như vậy mà vẫn hết máy!"

"Đừng nói nữa."

Từ Tử Hinh nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm. Hương vị chè Long Tỉnh mùa xuân lan tỏa khắp người khiến cô bớt buồn bực, đôi mắt xa xăm nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

"Hay là chúng ta nói về Resident Evil đi. Bạn vẫn chưa nói cho mình biết nguồn gốc của đám Zombie đó."

Thẩm Thanh Thanh cười hì hì, mở đầu câu chuyện.

"Chuyện này à…"

Hiển nhiên Từ Tử Hinh không hề cảm thấy bài xích vấn đề này, đây cũng là biện pháp tốt nhất để giết thời gian hiện giờ.

"Hình như là do một loại độc tố lợi hại tên T-virus… Bất kỳ là con người hay động thực vật nào khác, chỉ cần bị lây nhiễm loại độc tố này thì sẽ xảy ra biến dị."

"Lợi hại vậy sao! Thứ này sẽ không phát tán ra ngoài chứ? Nếu như nó phát tán ra ngoài, e rằng tất cả những người sống ở thành phố Racoon đều gặp nạn."

Thẩm Thanh Thanh hiện vẻ lo lắng.

Từ Tử Hinh nghe vậy liền bật cười:

"Không phải bạn đã tận mắt nhìn thấy ông chủ qua màn sao? Nơi đó đã bị nổ tung, T-virus sao phát tán ra ngoài cho được?"

"Ừ, cũng đúng!"

Thẩm Thanh Thanh nghe bạn tốt nói vậy cũng yên tâm hơn nhiều.

Cách bàn của hai người không xa, có vài người cũng đang thảo luận về chủ đề này.

Nhìn tuổi và cách ăn mặc thì dường như cũng là đệ tử của học phủ Lăng Vân.

Nếu Tống Thanh Phong có mặt ở đây thì nhất định sẽ nhận ra thiếu niên và thiếu nữ mặc áo trắng ngồi ở đó chính là Tịch Kỳ và Tịch Tiểu Vân.

"Không ngờ đám Tống Thanh Phong lại tới sớm như vậy. Hừ, cái Câu Lạc Bộ Internet Khởi Nguyên kia cũng vậy, nói hết máy là hết máy ngay được! Khách đâu ra mà nhiều vậy chứ?"

Tịch Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói, tức giận vỗ bàn ầm ầm.

"Tịch thiếu gia bớt giận đi. Bọn họ cũng chỉ được chơi 6 tiếng, chút nữa chúng ta tới đó, không sợ không có máy."

Thiếu niên mặt chữ điền an ủi.

"Mẹ kiếp, sao không hạn chế thời gian chơi thành 1 tiếng chứ?"

Trên mặt Tịch Kỳ hiện lên vẻ khó chịu.

"Giá mà hạn chế được đám Tống Thanh Phong thành 1 tiếng, chúng ta tăng lên thành 12 tiếng, ha ha ha… Nghĩ thôi đã thấy sung sướng!"

Thiếu niên mặt chữ điền bắt đầu tưởng tượng.

Nếu như chuyện đó thành sự thật…

Tịch Kỳ nghe vậy thì mỉm cười, nghĩ thôi đã khiến tâm trạng của cậu ta tốt lên nhiều.

"Đúng vậy, sau 6 tiếng thì họ cũng phải ngoan ngoãn dâng máy cho chúng ta chơi thôi!"

"Phải rồi, Vương Nguyên Giang, cậu đánh tới đâu rồi hả?"

Cậu ta nhìn về phía thanh niên mặt chữ điền.

"Chúng ta phải cân nhắc, suy nghĩ cách chơi Resident Evil, không thể để đám Tống Thanh Phong độc chiếm ngôi đầu bảng được!"

Cho dù thời này vẫn chưa có diễn đàn game nhưng bọn họ vẫn thảo luận vô cùng sôi nổi, như thể đang offline diễn đàn.

"Resident Evil? Khởi Nguyên? Mấy cái tên thật kỳ lạ…"

Một người đàn ông chừng 30 tuổi, lún phún ria mép ngồi gần đó cảm thấy khó hiểu.

Y gọi vài món nhắm, dỏng tai lên nghe những điều vô cùng mới lạ kia.

Nạp Lan Minh Tuyết là thiên tài tuyệt đỉnh trong lớp Giáp viện chữ Hoàng, là người được tất cả các đạo sư ở học viện Lăng Vân công nhận là thiên tài tuyệt đỉnh trong vòng vài trăm năm gần đây.

Tống Thanh Phong vừa đột phá Đoán Thể kỳ, trở thành võ giả chính thức, nắm giữ võ khí đã có thể xưng là con cưng của học phủ Lăng Vân rồi. Mà Nạp Lan Minh Tuyết thì đã đạt tới Võ Giả hậu kỳ, mục tiêu tiếp theo là bước vào cảnh giới Võ Sư.

Với thiên phú đáng sợ như vậy, những đệ tử khác sao mà so sánh được? Chuyện tiến vào viện chữ Huyền chỉ là vấn đề thời gian.

Nạp Lan Minh Tuyết mắt ngọc mày ngài, da trắng nõn nà.

Bờ môi cô không có màu hồng nhạt giống với những thiếu nữ xinh đẹp khác, môi cô không có chút màu máu nào, trắng như sương ngưng.

Ấy vậy mà lại không hề lộ ra vẻ bệnh tật, ngược lại còn khiến Nạp Lan Minh Tuyết sở hữu một vẻ đẹp lạnh lùng, yêu dị.

Đôi mắt xinh đẹp kia cũng lạnh như băng tuyết.

Người giống như tên, toàn thân cô tỏa ra khí chất lạnh lẽo, khiến những người khác không dám tới gần.

Nếu như đám con cưng lớp Giáp ở học phủ Lăng Vân là những ngôi sao, vậy thì cô chính là vầng trăng. Trăng sáng giữa trời cao, ánh sao cũng phải lu mờ.

Đệ tử thân phận cao như cô bình thường rất ít khi giao lưu với người khác, cũng hiếm khi lộ mặt. Theo lẽ thường mà nói, dù ở bất cứ nơi nào, chỉ cần Nạp Lan Minh Tuyết xuất hiện thì đều sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của các đệ tử.

Thế nhưng cô phát hiện, chuyện hình như có chút nằm ngoài dự liệu của mình.

Trong vài ngày ngắn ngủi, cô nhiều lần thấy được mấy đệ tử đang bàn tán sôi nổi mấy từ ngữ khó hiểu như Tyrant, súng bắn tên lửa, Zombie…

Hiện giờ cô lại thấy tới mười ngồi xúm lại bên một chiếc bàn của Phong Minh Nguyệt Các, chẳng để ý gì đến xung quanh mà chỉ chăm chăm thảo luận những vấn đề kỳ lạ này.

"Đúng là có mắt không tròng! Nạp Lan tiểu thư, chúng ta đi thôi."

Một cô gái mặc áo đen ở bên cạnh Nạp Lan Minh Tuyết tỏ vẻ khinh thường, trừng mắt nhìn mấy người đệ tử kia.

"Không."

Nạp Lan Minh Tuyết khẽ lắc đầu, không những không rời đi, trái lại còn cảm thấy thú vị.

Theo lẽ thường, một thiên tài như cô, những đệ tử khác chạy tới nịnh bợ còn không kịp. Tuyệt nhiên không phải thế này!

Tuy mới nhập học nhưng dã tâm của Nạp Lan Minh Tuyết không hề nhỏ. Vốn Nạp Lan Minh Tuyết cho rằng với năng lực của mình, chỉ cần dùng vài thủ đoạn con con là có thể chỉnh cả đám thiên tài đến từ những thế gia lớn đâu ra đó, khiến bọn họ răm rắp nghe lời ngay. Nhưng hiện giờ…

Tình thế lúc này quả thực chẳng khác nào đang đùa với cô!

"Chúng ta nghe thử xem họ đang thảo luận về thứ gì."

Cô cảm thấy hiếu kỳ với đề tài mấy tên đệ tử đang nói.

"Tôi thấy sau này phải cưới người vợ nào giống Rebecca, dịu dàng săn sóc, thông minh uyên bác…"

Một thiếu niên mặt chữ điền thao thao bất tuyệt.

"Ha ha ha ha ha! Cậu xứng với Rebecca á? Tôi thấy Zombie nữ thích hợp với cậu hơn đó!"

"Tôi thấy Hunter cũng không tồi!"

"Chim cút, xôi xéo!" Thiếu niên mặt chữ điền thẹn quá hóa giận: "Chờ khi lấy được súng bắn tên lửa, tôi sẽ bắn nát mông mấy cậu!"

"Ông chủ đã nói rồi, phải điều khiển Chris hoặc Jill đánh Tyrant dập mặt mới nhận được súng bắn tên lửa, bằng không dù ném cho cậu thì cậu cũng không có cơ hội sử dụng. Với trình độ gà mờ của cậu thì còn sớm cả trăm năm! Trước tiên cứ lấy được Shotgun đã!"

"Đúng rồi, mấy người đã nghe nói chuyện gì chưa, đám Tống Thanh Phong đã nghiên cứu ra phương pháp lấy được Shotgun và khẩu Magnum rồi."

"Mới đó đã giải quyết được hai vấn đề rồi?"

"Sao nhanh vậy được? Nghe nói đám người Tống Thanh Phong đã thử nhiều biện pháp nhưng vẫn không thể lấy được Shotgun, lần nào cũng bị cơ quan đè chết. Cuối cùng phải trao đổi phương pháp nhận khẩu Magnum với tên béo Vương Thái."

"Vậy đã rất lợi hại rồi! Khẩu Magnum là vũ khí tối thượng ông chủ sử dụng để bắn chết Tyrant đó!"

Cặp mày lá liễu của Nạp Lan Minh Tuyết nhíu lại.

"Thật xin lỗi, có chuyện phải làm phiền."

Cô gái áo đen vội đi tới, hỏi:

"Cho hỏi, các vị đang thảo luận chuyện gì vậy?"

"Chúng tôi đang thảo luận về một quán trò chơi ở khu thành Đông, tên nó là Câu Lạc Bộ Internet Khởi Nguyên."

Thiếu niên mặt chữ điền thấy Nạp Lan Minh Tuyết tới thì thót tim, vội vàng xoay người lại trả lời, trong giọng có vài phần cẩn trọng.

"Trò chơi?"

Nạp Lan Minh Tuyết nhíu chặt đôi mày, cô chưa từng nghĩ đến đáp án này.

"Đúng là mê muội mất hết ý chí! Hừ, thân là thiên tài của học phủ Lăng Vân nhưng không cố gắng luyện võ, cả ngày đắm chìm vào mấy trò chơi vô bổ! Nạp Lan tiểu thư, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới bọn họ."

Cô gái áo đen khinh bỉ liếc nhìn mấy người, hừ lạnh.

"Không, chuyện này rất kỳ lạ."

Khóe miệng Nạp Lan Minh Tuyết hơi nhếch lên.

"Kỳ lạ? Có gì mà kỳ lạ chứ?"

Cô gái mặc áo đen hỏi.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Nạp Lan Minh Tuyết lóe lên sự cơ trí:

"Nếu như chỉ có vài người mê muội mất đi ý chí tiến thủ thì không nói, nhưng nhiều người thảo luận đến vấn đề này như vậy thì khác. Theo tôi thấy bọn họ không chỉ bàn luận về một trò chơi đâu."

Nếu như một hai người say mê, mất hết ý chí thì cô còn hiểu được. Nhưng giờ có nhiều đệ tử mê muội vì một trò chơi như vậy?

Dù nghĩ thế nào cũng khiến người ta khó mà tin nổi. "Có thời gian thì chúng ta tới đó xem thử một chút."

"Người muốn tới nơi đó sao?"

Cô gái áo đen vội la lên:

"Nơi đó có thể mê hoặc nhiều người như vậy, nhất định không phải chỗ tốt lành gì. Sao tôi dám để người dấn mình vào nguy hiểm chứ? Để tôi đi là được rồi."

"Ở trong thành thì sợ cái gì chứ? Yên tâm đi, ta chỉ xem thử thôi. Lam Yên, ngày mai tới đó với ta!"

Khóe miệng Nạp Lan Minh Tuyết khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong.