Mặt trời lặn xuống nhuộm đỏ đường chân trời, sắc trời dần ảm đạm, trên tường thành còn chưa đốt đuốc.
Khương Bồng Cơ dẫn bộ khúc mai phục ngoài thành, tỉnh táo chờ thời cơ động thủ, một cảm giác ngột ngạt đè ép trong lòng mọi người.
Đối mặt với người khẩu xà tâm phật thành thật trung hậu như Mạnh Hồn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện xong mọi người còn có gan đi đùa giỡn với ông, bầu không khí không quá căng thẳng. Nhưng lần này thủ lĩnh lại là Khương Bồng Cơ, cô không nói dư một từ nào, không cố ý bày ra quyền uy của bản thân, chỉ cần dùng ánh mắt sắc lạnh như dao găm lướt qua cũng khiến mọi người không kìm được dựng thẳng sống lưng, thần kinh căng như dây đàn.
Một lúc sau, có người lấy lại tinh thần kinh ngạc phát hiện mình căng thẳng đến lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Tướng nào lính đó, câu này đúng là không sai.
Khương Bồng Cơ ngẩng đầu nhìn bầu trời, đêm nay e là trăng sẽ không quá sáng.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com