Ngươi không cần biết phụ thân ta là ai, ngươi chỉ cần biết ta - cha ngươi là ai!
Nghe thấy câu tuyên ngôn của Khương Bồng Cơ, Phong Giác đứng sững tại chỗ, mặt nở nụ cười gian.
"Nhị ca, đây là Liễu Lan Đình mà huynh hay nhắc tới sao? Trăm nghe không bằng một thấy, quả là một người điên cuồng,
Chỉ riêng cái tính cách bất chấp lễ nghĩa này đã có vẻ hợp với cậu rồi.
Phong Cẩn nhìn em trai mình như một thằng ngốc, không khỏi kéo tay áo muốn kéo cậu nhóc ra khỏi vòng chiến đấu, tránh cho thằng em ngớ ngẩn này bị liên lụy. Nếu bị Khương Bồng Cơ đánh thì đúng là chỉ biết câm lặng chịu đòn, hoàn toàn không thể nói lý nổi với cô.
Trong lúc nói chuyện, cháu trai của Hoàng Thường Thị một tay ôm lấy cái lưng đau, một tay ôm cái mặt sưng phù vì bị đánh, đi cà nhắc về phía Phong Giác.
"Giác đệ, đều tại ta liên lụy tới cậu… Ui, thằng mập chết tiệt này đánh đau quá!"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com