Quán cà phê khá yên tĩnh, ánh đèn mờ ảo khiến khuôn mặt của những người ngồi bên trong đều mơ hồ không rõ như cách một lớp sương mù.
Có thể vì là cuối tuần nên quán cà phê khá đông khách, Cảnh Hảo Hảo và Tiên Nhi đành phải ngồi trong góc.
Thấy nhân viên phục vụ đi đến, cô chẳng buồn xem menu, gọi luôn một ly Mocha, còn Tiên Nhi thì gọi một ly Cappuccino.
Nhân viên phục vụ mỉm cười rời đi, chưa đầy năm phút sau đã bưng món họ gọi lên.
Cảnh Hảo Hảo cắn ống hút, thi thoảng uống một ngụm Mocha, tầm mắt trước sau đều không rời màn hình điện thoại, đôi lúc còn bật cười khúc khích.
Tiên Nhi chịu hết nổi trạng thái chìm đắm trong điện thoại của Cảnh Hảo Hảo, không nhịn được chọc ghẹo cô: "Chị Hảo Hảo, chị đừng cứ nhìn chằm chằm điện thoại nữa được không?"
Cảnh Hảo Hảo nhấn thêm vài cái, ngẩng đầu hỏi ngược lại Tiên Nhi: "Tiên Nhi, em nói gì với chị thế?"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com