Trình Viên Viên vừa ảo não ăn bữa tối, vừa nhìn TV xem tin tức.
Bởi vì Diệp Linh đi công tác ở Nhật Bản, cho nên hôm nay cô đặc biệt chú ý đến thời tiết của Nhật Bản.
"Trời ạ! Hokkaido gần đây có bão tuyết dữ dội !" Cô kinh ngạc nghe tin tức trên TV, vội vàng cầm điện thoại lên, muốn báo cho Diệp Linh.
Nhưng rồi lại chợt tỉnh ra, ngay cả khách sạn mà người ta đang ở cô cũng không biết, vậy thì làm cách nào để thông báo cho Diệp Linh đây?
Nghĩ tới nghĩ lui không tìm ra cách, Viên Viên buộc lòng phải gọi đến nơi làm việc của Diệp Linh, nhờ đồng nghiệp gửi lời cho cô ấy. điện đến nơi làm việc của Diệp Linh, nói đồng nghiệp của cô ấy chuyển tin tức quan trọng này.
Mới cúp điện thoại không lâu, điện thoại của cô lại vang lên.
"Diệp Linh? Là cậu à? Thật tốt quá, tớ đang lo lắng cho cậu! Cậu có biết ngày mai ở chỗ cậu sẽ có bão tuyết đấy..." Viên Viên vội vã thông báo cho cô bạn tin dự báo thời tiết mà mình vừa nghe.
"Viên Viên, nghe tớ nói cái này đã, tớ hiện tại đang có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi ý kiến của cậu."
"Chờ một chút hãy nói, chuyện này quan trọng hơn, ngày mai bão tuyết sẽ..."
"Viên Viên! Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của tớ đấy! Cậu trước hết hãy nghe tớ nói!" Bây giờ trong lòng Diệp Linh chỉ có một chuyện quan trọng duy nhất, dù cho trời có sập xuống, cô ấy cũng một mực không quan tâm.
Diệp Linh đem gần đây giữa cô với anh chàng Đầu Gỗ tiến triển ra sao, đầu đuôi gốc ngọn đều kể hết cho cô nghe.
Cực khổ theo đuổi theo nhiều năm, chuyện của Diệp Linh với anh chàng Đầu Gỗ cuối cùng cũng có kết quả, nhưng Diệp Linh có vẻ như lại bắt đầu do dự.
Diệp Linh ở bên đầu bên kia điện thoại thở dài: "Thật vất vả hắn mới bắt đầu có tình cảm với tớ, nhưng là tớ lại sợ số phận, hơn nữa tớ trở nên thật kỳ quái, lúc thì muốn chủ động tiến lên,lúc lại muốn trốn tránh như con đà điểu ngu ngốc. lập tức muốn chủ động, lập tức lại muốn co lên đảm đương tiểu đà điểu. Ai! Chuyện yêu đương thật khiến người ta khó hiểu, tớ thật là một người ngu ngốc mà." Cô ấy vừa nòi vừa gõ gõ vào trán của mình.
"Không có đâu, cậu một chút ngu ngốc cũng không có, chẳng là là cậu đang lúng túng, bối rối không biết phải làm sao mà thôi." Viên Viên đè nén tâm tình hốt hoảng của mình lại, an ủi bạn tốt "Bất quá, nếu đối phương đã chút ý tứ chấp nhận, thì cậu cần phải quyết định nhanh lên."
"Quyết định? Quyết định chuyện gì chứ?"
"không phải là cậu "muốn" hắn hay sao?"
"Nói nhảm! Dĩ nhiên là muốn rồi!" Diệp Linh nói rất khẳng định, tay nhỏ bé kích động nắm thành quả đấm.
"Nếu muốn, vậy thì mau "làm" đi, không cần phải sợ hãi hay rụt rè chi nữa"
"Tốt ! Không thành vấn đề! Tớ lập tức thay áo ngủ mát mẻ đi vào phòng quyến rũ hắn!"
Viên Viên phịch một tiếng, từ trên ghế salon té xuống.
Hai người lại nói chuyện một chút nữa, Diệp Linh mới hài lòng cúp điện thoại.
Trình Viên Viên để điện thoại xuống, thở dài.
Xem ra "phiền toái" của Diệp Linh cũng muốn nhanh giải quyết, vậy còn cô thì giải quyết sao đây?
Cô tiện tay cầm lên điều khiển TV, đem TV chuyển đài khác.
Sau đó cô nhảy lên.
Hỏng bét, mới vừa chỉ lo cùng Diệp Linh nói điện thoại, nhưng cô lại quên nói cho cô ấy biết chuyện quan trọng - Hokkaido sẽ có bão tuyết lớn!
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Viên Viên cho là Diệp Linh, vọt tới bên cạnh điện thoại, nhưng thấy số điện thoại hiển thị, cô lại cau mày.
Là Cục Đường chết tiệt!
Cô vốn là không muốn để ý tới, nhưng điện thoại vang không ngừng, rốt cục cô cũng nổi giận tiếp điện thoại.
"Này! Cục Đường chết tiệt, nói cho cậu biết bao nhiêu lần rồi hả, không được gọi điện thoại cho tôi nữa! Cậu đúng là cái đồ sói già háo sắc đáng ghét!"
"Viên Viên, mọi chuyện đều là hiểu lầm, thật sự đều là hiểu lầm mà thôi, em phải tin tưởng anh!" Bên đầu kia điện thoại, Khương Đường vội vàng giải thích.
"Tôi không cần phải tin tưởng cậu làm gì! Cầu cho người ngày mai bị xe đụng đi!"
Thằng nhóc đáng ghét, lại dám giễu cợt bộ ngực của cô!
Cô từ nhỏ cũng bởi vì bộ ngực của mình quá lớn, luôn thu hút mọi người, cho nên cô ghét nhất là người nào cười nhạo bộ ngực lớn của cô !
"Viên Viên, em nghe anh nói, anh thật không cố ý gọi em là Chị gái dưa gang... .."
Đấy —— còn dám nói?
"Cục Đường, cậu – đi – chết - đi !"
"Phanh" một tiếng, cô nghiến răng hướng điệm thoại gầm nhẹ từng chữ một..
Tức chết, đơn giản tức chết người đi được!
Cái tên đáng ghét đó lại còn dám mang cái "biệt danh đáng ghét" đó chọc tức cô, hắn thật sự là không muốn sống rồi sao ? Khương Đường nhìn điện thoại bị cúp, cảm giác lỗ tai mình giống như bị đau.
Không nghĩ tới Viên Viên nóng giận cũng kinh khủng như vậy, hơn nữa lại còn lớn tiếng với hắn, rõ ràng đêm hôm đó thanh âm của cô nghe thật thẹn thùng đáng yêu, chính vì vậy hắn mới dễ dàng rung động, rồi thì... .