webnovel

Chương 9: Tiểu sư đệ mới tới thật phiền

Đại não Lục Tinh Nhiên trống rỗng, hơn nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần từ lời nói vừa rồi của Lục trưởng lão.

Vừa rồi ông ta nói —— để sư tôn tống tiễn mình đi sao?

Là như vậy ư? Hắn không nghe nhầm đấy chứ?

"Tinh Nhiên!"

Hạc Bạch cuống quýt lại gọi hắn một tiếng, hơi khom lưng, hai tay giữ chặt bả vai của Lục Tinh Nhiên: 

"Tinh Nhiên, sư tôn ở đây mà."

Hốc mắt của thiếu niên đỏ lên: 

"Người, người không cần con nữa sao?"

Ai cũng không nghĩ tới sự tình đột nhiên phát triển thành bộ dáng này, Lục trưởng lão bước đi chậm rãi đến gần, nói: 

"Tinh Nhiên ngươi đều nghe thấy rồi đó..."

Mở miệng một câu còn chưa nói hoàn chỉnh, Hạc Bạch hoàn toàn tức giận:

"Cút ra ngoài!"

Lục trưởng lão hoảng sợ, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn nổi, Hạc Bạch đã là tu sĩ hóa thần kỳ, tức giận lên thì cả đỉnh núi đều phải run rẩy, ông hiển nhiên cũng không nghĩ tới phản ứng của Hạc Bạch lại lớn như vậy, không cam lòng đi qua bên cạnh, bất mãn lẩm bẩm nói: 

"Không phải là song linh căn sao, có bảo bối đến như vậy ư?"

Hạc Bạch trực tiếp bổ tới dưới chân Lục trưởng lão, tử quang lôi điện trong nháy mắt từ đất đai quanh thân lan tràn ra, dưới chân Lục trưởng lão là một mảnh đất cháy xém, từ vùng đất có phạm vi vài thốn đã kéo dài ra hơn mười dặm, thế nhưng lại không có nổi một khu đất đai nào còn nguyên vẹn không tổn hao gì.

Lục trưởng lão lúc ấy liền bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn: 

"Linh Diệp tôn thượng! Xin tôn thượng nguôi giận!"

"Cút!"

Một tiếng uy hiếp tám phương này, trên cả Cửu Thiên Tông này đều đáp lại tiếng giận dữ trầm thấp của Hạc Bạch.

Trên Ngọc Tiêu Phong lại bị lôi điện quấn quanh, đám người nhàn rỗi đều không được phép tới gần nửa bước.

Tu sĩ dưới kim đan kỳ, phàm là tới gần một chút, đều bị âm thanh đó làm cho chấn động văng ra ngoài, Lục trưởng lão lại càng là một ngụm máu tươi phun ra, ông cũng chỉ là tu vi nguyên anh, tu sĩ vượt cấp căn bản là khác biệt như trên trời dưới đất, huống hồ Hạc Bạch thân là hóa thần sơ kỳ đã vượt qua hóa thân trung kỳ của người khác rồi.

Một lần động nộ này, trực tiếp chèn ép tu vi của Lục trưởng lão từ nguyên anh trung kỳ áp xuống nguyên anh sơ kỳ.

Nguyên khí đại thương.

Lục Tinh Nhiên cũng ngu người luôn rồi, đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Hạc Bạch tức giận, hắn cũng chưa từng thấy qua Hạc Bạch động thủ được mấy lần, lần này là thật sự cảm nhận được chỗ kinh khủng của tu sĩ hóa thần kỳ, đến hóa thần kỳ, ở giới tu tiên này cũng đã tính là tu vi bán tiên rồi, Hạc Bạch lúc nào cũng dịu dàng, nhu hòa, hài hước, dí dỏm, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua bộ dáng tức giận của sư tôn.

Sợ hãi, thực sự chân thực cảm thấy sợ hãi.

Hắn theo bản năng lui về phía sau một bước, lại theo bản năng trốn tránh bàn tay mà Hạc Bạch bắt tới.

Lục Tinh Nhiên lập tức bật khóc.

Mấy người còn lại nghe thấy tiếng liền vội chạy tới, Lâu Trạch vừa nhìn thấy tách trà vỡ vụn liền hô lên: 

"Tinh Nhiên!"

Biểu tình của Hạc Bạch trong nháy mắt trở nên thương tiếc: 

"Tinh Nhiên, đừng sợ, sư tôn sao lại không cần con nữa đây? Đừng nghe ông ta nói bậy, đến, đến bên cạnh sư tôn."

Lục Tinh Nhiên kiên cường lau đi hai giọt nước mắt, sau khi nhìn thấy trong mắt Hạc Bạch có sự thương tiếc không thể làm giả, hắn vẫn không nhịn được mà đi về phía trước hai bước, lại nhìn thấy hai bóng dáng nho nhỏ trong phòng phía sau Hạc Bạch, trong nháy mắt liền dừng bước.

Giống như rơi xuống hầm băng vậy.

Đến rồi, vẫn là đến rồi.

Nhân vật thụ chính trong nguyên tác là Hạ Dĩ Mặc và tiểu sư đệ Yến Thiếu Ly.

Thiếu niên không chút suy nghĩ quay đầu chạy ra ngoài, đụng phải Thẩm Hàn Khê lảo đảo một chút, vẫn cứ liều lĩnh chẳng màng mọi thứ mà chạy ra ngoài, hắn muốn tìm Lâu Thần, hắn muốn tìm tiểu sư thúc của hắn.

Lục Tinh Nhiên căn bản không thể nào suy xét được nữa, hắn chỉ biết tất cả mọi người ở đây đều sẽ thích nhân vật thụ chính ngây thơ đáng yêu, thiện lương xinh đẹp kia, chỉ có tiểu sư thúc của hắn là sẽ không như vậy, hắn giống như phát điên mà kêu gào gọi người: 

"Tiểu sư thúc! Tiểu sư thúc! Tiểu sư thúc người ở đâu rồi?"

"Lâu Thần ——!"

Cổ tay đột nhiên bị người kéo lại, tiếp theo đó là cả người đều bị ôm vào trong lòng.

Lục Tinh Nhiên rốt cuộc nhịn không được nữa, oa oa khóc òa lên.

Lâu Thần vỗ vỗ lưng hắn:

"Tiểu sư thúc ở đây, khóc cái gì?"

Lục Tinh Nhiên căn bản nghe không vào lời, hiện tại hắn chỉ cần nghĩ đến Lục trưởng lão vừa rồi nói muốn tống hắn đi chính là vì tiểu sư đệ và nhân vật thụ chính mới tới, trong lòng liền đau đớn không sao tả xiết.

Hắn sợ tu vi đáng sợ của Hạc Bạch, nhưng hắn càng sợ Hạc Bạch thật sự không cần hắn nữa.

Hắn sợ nhân vật chính chân chính xuất hiện rồi, sẽ cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về hắn, bao gồm cả sự yêu thương của sư tôn, sự dung túng của sư huynh, sự sủng nịch của sư thúc, hắn cực kỳ sợ hãi.

Vốn dĩ trong thế giới kia chưa từng có người nào đối xử với hắn tốt như vậy, tốt đến mức Lục Tinh Nhiên ở thế giới này đã tham luyến sâu sắc sự quan tâm yêu thương như này rồi, hắn không muốn đi, cũng không muốn rời xa, một đứa bé trước nay chưa từng được ăn kẹo, cẩn thận, cố chấp, lại cực đoan gắt gao nắm lấy một chút đỉnh ngọt ngào này, hắn ích kỷ, hẹp hòi, lại keo kiệt, nhưng hắn rất sợ mà...

Khóc đến mức hít thở không thông, suýt nữa đã bị sặc ngược lại, ánh mắt đỏ bừng, nước mắt cứ như không cần tiền mà rơi xuống, tất cả đều cọ lên trường bào màu xanh ánh tím của Lâu Thần, lòng người nghe đều muốn vỡ vụn.

Hạc Bạch và Thẩm Hàn Khê chạy tới nơi, nửa ngày rồi cũng không dám tới gần hắn. Hạc Bạch vừa lên tiếng, Lục Tinh Nhiên lại rụt lại vào trong lòng Lâu Thần thêm vài phần.

Hận không thể chôn cả người mình trong thân thể Lâu Thần.

Lâu Thần nhíu mày, ôm Lục Tinh Nhiên lui ra một chút, trong giọng nói có loại ghét bỏ không sao nói nên lời: 

"Rốt cuộc đã nói những gì? Chọc cho Tinh Nhiên khó chịu thành bộ dáng này? Buổi chiều lúc theo ta trở về còn vui vẻ, ngươi chọc hắn cái gì rồi?"

Hạc Bạch đau đầu: 

"Lục trưởng lão nói muốn đưa Tinh Nhiên đi, bị nó nghe thấy."

Nghe được câu này, sắc mặt Thẩm Hàn Khê và Lâu Trạch đều không được dễ nhìn cho lắm, Lâu Thần trong nháy mắt liền lạnh mặt, cảm nhận được Lục Tinh Nhiên trong ngực lại run rẩy, càng dùng sức ôm chặt thiếu niên.

Thẩm Hàn Khê mở miệng nói: 

"Bởi vì hai đứa nhỏ kia ạ?"

Hạc Bạch gật gật đầu: 

"Ta nói không muốn thu đồ đệ, cũng không biết tông môn nghĩ như thế nào, nhất định phải đưa hai đứa bé kia nhét đến chỗ ta, cho rằng ta không muốn thu đồ đệ là vì mang Tinh Nhiên quá phiền toái..."

Ông vòng ra sau lưng Lâu Thần vươn tay với tới Lục Tinh Nhiên: 

"Tiểu tổ tông của ta ơi, con là bảo bối trên đầu quả tim của vi sư, ta có thể không cần con hay sao? Trốn cái gì?"

Lục Tinh Nhiên vẫn nghiêng đầu run rẩy khóc nức nở.

Không muốn nói chuyện.

Hạc Bạch lau hai dòng nước mắt cho hắn, tính tình tốt, giọng nói dịu dàng dỗ dành: 

"Ta sao có thể không cần Tinh Nhiên được chứ? Ta nuôi con lớn như vậy còn chờ con dưỡng lão cho ta, tiểu đồ đệ của ta ngoan như vậy, sư tôn nào nỡ không cần con."

Lục Tinh Nhiên biết Hạc Bạch không lừa gạt hắn, vừa rồi hắn đột nhiên nhìn thấy nhân vật chính, nhất thời không tiếp nhận được, trở nên hoảng hốt.

Hắn được Hạc Bạch coi như con ruột mà nuôi lớn, từ ngày xuyên qua đã được Hạc Bạch dẫn dắt, một tay dọn cứt một tay đổ nước tiểu cho hắn, giống như một bà mẹ tìm sữa cho Lục Tinh Nhiên ăn. Lục Tinh Nhiên ở thế giới nào cũng không cha không mẹ, thật sự coi Hạc Bạch như người nhà.

Nhưng Hạc Bạch cuối cùng cũng sẽ thích nhân vật thụ chính, thích hạ Dĩ Mặc thiên phú tốt hơn, càng tốt đẹp hơn.

Càng ngẫm nghĩ lại càng khổ sở.

Hắn đáng thương gọi người: 

"Sư tôn——"

Hạc Bạch cho dù là tâm địa sắt đá đều có thể để cho hắn gọi đến tan chảy luôn rồi: 

"Ôi tiểu tổ tông của ta, con dọa chết vi sư mất, không khóc không khóc nữa mà, sau này chờ đến khi con kim đan kỳ rồi không muốn xuất sư, ta cũng vẫn sẽ mang theo con, con cứ ở bên cạnh vi sư đâu cũng không phải đi."

Lục Tinh Nhiên không dám xác định những lời này trong tương lai rốt cuộc có hiệu lực hay không, hiện tại hắn thật sự muốn cứ như vậy mà ở dưới sự che chở của Hạc Bạch cả đời.

Lục Tinh Nhiên không có tiền đồ nằm khóc, lại ngượng ngùng chôn mình vào trong ngực Lâu Thần.

Chút công phu này, hai tiểu đậu đinh trong phòng cũng không biết từ lúc nào chạy ra, Yến Thiếu Ly thật sự chờ đến không kiên nhẫn nổi nữa, không muốn thu thì không thu nữa, nó cũng không phải là không có người thu, chỉ cần cái thân phận này của nó, thiên phú này, còn tìm không nổi sư phụ là như nào?

Vừa đi ra nhìn một cái, nghe nói tu sĩ hóa thần kỳ trẻ tuổi nhất toàn đại lục đang luống cuống tay chân dỗ dành một thiếu niên lớn hơn hắn rất nhiều, Yến Thiếu Ly mắt trắng cũng phải lật lên trời.

"Lớn như vậy rồi còn khóc, xấu xấu xấu."

Lục Tinh Nhiên cũng không muốn để ý tới nó, hắn đã đọc qua nguyên tác, tự nhiên biết thân phận tiểu sư đệ này của hắn kỳ thật là tiểu hoàng tử của Đại Yến quốc, sinh ra đã là nhi tử được sủng ái nhất của hoàng gia, dưỡng thành tính tình kiệt ngạo bất tuân, giống như thuộc tính đơn hỏa linh căn của cậu ta vậy, kẻ mà Lục Tinh Nhiên không muốn trêu chọc nhất chính là cậu ta..

Hắn không để ý tới Yến Thiếu Ly, tiểu hoàng tử này vậy mà lại hăng lên rồi.

Bàn tay nhỏ bé trực tiếp kéo lấy cổ chân nhỏ nhắn của Lục Tinh Nhiên: 

"Này! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, sao ngươi lại không để ý đến ta? Ngươi cũng là hài tử lớn rồi, còn để cho người ta bế!"

Tiểu hoàng tử đã dẫn khí nhập thể, thiên phú cao, mới tám tuổi đã luyện khí tầng ba, kình lực tay cư nhiên so với Lục Tinh Nhiên không kém là bao.

Hắn cảm thấy đau đớn.

Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cau mày thấp giọng nói: 

"Ngươi bóp đau ta rồi."

Thiếu niên vừa mới khóc xong, đuôi mắt mang theo màu hồng nhạt say lòng người, trong mắt hạnh còn có hơi nước chưa lui xuống, mông lung một mảnh, chóp mũi ửng đỏ, môi đỏ răng trắng, thanh âm mang theo một chút giọng mũi mềm mại, Yến Thiếu Ly sửng sốt, đại khái không nghĩ tới tiểu ca ca khóc chảy nước mũi lại đẹp như vậy, khiến người ta đau lòng như vậy.

Cậu ta vốn tưởng rằng Hạ Dĩ Mặc gặp trên đường kia đã là tiểu ca ca đẹp nhất rồi, không nghĩ tới nơi này còn có một người.

Abaaba không thể nói nên lời.

Lục Tinh Nhiên khóc một trận mệt mỏi đến cực điểm, căn bản không muốn phản ứng lại cậu ta, ngoan ngoãn ôm tiểu sư thúc, chuẩn bị cứ như vậy ở trong lòng Lâu Thần ngủ một giấc.

Yến Thiếu Ly không hổ là tiểu hoàng tử hoàng gia bị sủng hư, trời không sợ đất không sợ, nhìn thấy Lục Tinh Nhiên thú vị như vậy, một mực đòi nói chuyện với hắn.

Lâu Thần dứt khoát ôm hắn đi xa.

"Ngươi xử lý cho cẩn thận, ta trước tiên dẫn Tinh Nhiên đi nơi khác chơi một lát đã."

Hạc Bạch lại gọi hai tiếng tiểu tổ tông, nhưng tiểu tổ tông không thèm để ý tới ông.

Chọc cho lão phụ thân Linh Diệp tiên tôn nổi giận, lại muốn bổ Lục trưởng lão phát nữa.

Ông nắm lấy lỗ tai Yến Thiếu Ly, giọng điệu cũng chẳng tốt đẹp gì:

"Gọi đồ đệ của ta làm gì? Ngươi không thấy là hắn không muốn để ý tới ngươi sao? Thằng nhóc con, sao lại lắm lời như vậy chứ?"

Yến Thiếu Ly tức giận đến giương nanh múa vuốt muốn đi cắn Hạc Bạch, bị tu sĩ hóa thần kỳ động động sợi tóc, trực tiếp trói lại, ném sang một bên.

"Ta là tiểu hoàng tử đại Yến quốc! Ngươi cái lão già này, ngươi buông ta ra!"

"Ồn chết đi được."

Miệng Yến Thiếu Ly đã bị bùa dán lên, triệt để nói không thành lời nữa rồi.

Hạc Bạch nhìn mỹ thiếu niên Hạ Dĩ Mặc bên kia, rụt rè nhu thuận, không gây chuyện mà chỉ an tĩnh ngồi đó, cơn tức giảm xuống được một chút, chỉ có điều, vẫn không thấy vui vẻ, ngay cả sắp xếp cũng không dặn dò gì, trực tiếp trở về phòng mình.

Vẫn luôn không dám lên tiếng, Hạ Dĩ Mặc đáng yêu siêu nghe lời, thấy Hạc Bạch đi xa, lúc này mới khẽ khàng nhỏ giọng mở miệng, nó hướng về Phía Lâu Trạch một mực dịu dàng: 

"Chân nhân, có thể cho ta một ít nước uống được không, ta và tam hoàng tử cả ngày nay đều chưa có ăn uống gì cả."

Nói đến tủi thân đáng thương.

Thẩm Hàn Khê thờ ơ liếc qua, đứa bé chín tuổi còn bứng ra sữa, còn không cao lớn khỏe mạnh bằng Yến Thiếu Ly chưa đến tám tuổi, cả người đều lộ ra một cảm giác nhược liễu phù phong yếu ớt, khơi dậy dục vọng bảo hộ của người khác, vẫn là Lục Tinh Nhiên lớn lên trắng trẻo non mềm khỏe mạnh đáng yêu.

"Được chứ."

Lâu Trạch nhìn nó một cái: 

"Một chén năm lạng bạc, có mang theo tiền không đấy?"

_Hết chương 9_

Tác giả có lời muốn nói: 

Tiểu sư đệ: Cuối cùng ta đã xuất hiện, cuối cùng cũng có được một cái tên rồi hu hu hu

Lục Tinh Nhiên: Ngươi thật phiền!

Lâu Thần: Ngươi thật phiền

Hạc Bạch: Ngươi thật phiền

Lâu Trạch: Quả thật phiền

Thẩm Hàn Khê: Ừ, phiền