Cung Ngũ đóng cửa lại rồi đi tới xoa đầu Yến Đại Bảo, "May mà không sao, nếu không thì mình chết thảm rồi!"
Thấy Yến Đại Bảo vẫn còn đang ngủ gật, cô vội vàng dìu cô ấy lên giường nằm, "Yến Đại Bảo, cậu nằm ngủ thêm đi nhé."
Cung Ngũ thu dọn qua một lát, sau đó lấy sách ra học từ mới. Mất điện thoại rồi, cô không thể liên lạc với Công Tước đại nhân được nữa, chỉ có thể đọc sách thôi. Haizz, cũng không biết năm vạn đó của cô đã biến thành bao nhiêu tiền rồi nữa.
Điều quan trọng nhất là, cũng không biết điện thoại của cô có thể tìm lại được không nữa.
Đang học nghiêm túc thì điện thoại Yến Đại Bảo reo vang, Cung Ngũ vội vàng cầm điện thoại đang đặt trên bàn, phát hiện trên màn hình hiện dòng chữ "Anh Bánh Bao", Cung Ngũ nghĩ ngợi một lát, cẩn thận giơ tay ra chọc Yến Đại Bảo: "Đại Bảo à, anh Bánh Bao của cậu gọi điện cho cậu này? Có nghe máy không?"
Yến Đại Bảo lầu bầu một tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com