webnovel

CÔ DÂU MỚI ĐÁNG YÊU

Tô Thiên An kết hôn với tình yêu của đời mình. Tất cả dường như là bức tranh hoàn hảo, ngoại trừ một vài sản phẩm khai thác từ nó. Một, đó là một cuộc hôn nhân theo thỏa thuận. Hai, cô sẽ ly hôn sau hai năm. Bởi sự an toàn của mình đang bị đe dọa, Tô Thiê An chỉ có một lựa chọn duy nhất là giữ an toàn cho bản thân: kết hôn và giả vờ được yêu bởi một người đàn ông mạnh mẽ có khả năng bảo vệ cô. Thật tốt, người chồng sắp cưới của cô là Cảnh Bá Dương, một người đàn ông cô đã yêu thầm trong mười bốn năm. Cô đi cùng với cuộc hôn nhân, biết rõ rằng tình yêu của cô là từ một chiều. Phải vậy không? Ông trùm kinh doanh Cảnh Bá Dương đã biết Tô Thiên An từ khi cô mười tuổi. Lúc ấy, cái chết của cha anh đã bao phủ thế giới của anh bằng bóng tối và chính lúc ấy sự hiện diện của Tô Thiên An, đã mang đến một tia sáng mới trong cuộc đời anh. Bây giờ, đến lượt anh bảo vệ cô. Anh sẽ cưới cô để giữ an toàn cho cô. Nhưng hai năm sau, anh sẽ ly hôn với cô: bởi ẽ không còn an toàn khi cô ở bên cạnh anh. Số phận nào đang chờ đợi Tô Thiên An và Cảnh Bá Dương? Cuộc hôn nhân của họ liệu sẽ đánh dấu sự khởi đầu của một hạnh phúc mãi mãi về sau? Hay nó sẽ dẫn đến đau khổ dằn vặt? Cuộc hôn nhân của họ sẽ tồn tại lâu hơn hai năm chứ? Cảnh Bá Dương đang giữ bí mật gì? Hãy cùng cuốn theo các vòng xoắn của câu chuyện tình yêu đầy hành động mà cũng thật ngọt ngào này

thaoru · Ciudad
Sin suficientes valoraciones
7 Chs

CHƯƠNG 3: CÔ ẤY ĐÃ CÓ NGƯỜI MÌNH THÍCH

Cô ngủ ngon lành, ngày hôm sau, Cảnh Bá Dương và Tô Thiên An đến Cục dân chính theo kế hoạch.

Tô Thiên An rất ngạc nhiên khi thấy chiếc xe của Cảnh Bá Dương bên ngoài khách sạn.

Đó là một chiếc Martin Martin One-77! Nó được bán với giá gần 50 triệu đô la và chỉ có 77 chiếc trên toàn thế giới. Chỉ có 5 chiếc ở trong nước.

Và Cảnh Bá Dương có một. Trời đất ơi!

Tô Thiên An vẫn bị sốc cho đến khi họ đến Cục dân chính . Khi hai người chuẩn bị bước vào, có ai đó gọi cô.

"Tô Thiên An"

Đó là giọng đàn ông .

Cảnh Bá Dương quay lại và thấy một chàng trai trẻ khoảng tầm tuổi Tô Thiên An. Anh ta trông rất đẹp trai, đứng cạnh chiếc BMW760, nhìn Tô Thiên An.

"Giang Đức Khải?" Tô Thiên An rất ngạc nhiên, cô mỉm cười và chạy về phía anh ta. "Bạn Giang, tại sao bạn lại đến tìm tớ vậy?"

Giang Đức Khải dựa vào chiếc xe của mình một cách lười biếng. Anh khoanh tay trước ngực và nhìn Tô Thiên An. "Cậu có thực sự muốn kết hôn như vậy không? Anh ta có phải là người cậu thích không?"

Nụ cười trên mặt Tô Thiên An cứng đờ.

Giang Đức Khải biết quá nhiều.

"Cậu đã có người mình thích, nhưng lại đi kết hôn với người khác. Cậu sẽ hạnh phúc chứ Thiên An, tớ sẽ đưa cậu đi. Cậu không cần cưới người đàn ông này. Tớ cũng có thể bảo vệ cậu."

Tô Thiên Anh vung tay một cách khó khăn. Cô ấy có nên nói với Giang Đức Khải người cô ấy thích không?

Tô Thiên An quyết định sẽ không sau khi suy nghĩ kỹ.

Cô lùi lại một bước và nói, "Hehehe, không cần. Tớ sẽ đi làm vào ngày mai. Gặp cậu sau."

Giang Đức Khải và Tô Thiên An quen nhau được bảy năm. Anh biết rằng cô sẽ không thay đổi ý định nếu cô đã nói những lời như thế. Anh không thể giải thích mình cảm thấy thế nào, anh đành gật đầu và lẳng lặng lái xe đi.

Tô Thiên An quay lại và phát hiện ra Cảnh Bá Dương không còn ở lối vào của Cục dân chính.

"Hở? Anh ấy đâu rồi?"

Cô bước vào trong cùng sự bối rối. Khi cô thấy Cảnh Bá Dương tại quầy, cô bước tới và ngồi cạnh anh. "Tôi nghĩ anh đã trốn thoát vì không muốn kết hôn rồi cơ."

Cảnh Bá Dương ký tên của mình trên giấy tờ rồi cười lạnh.

"Có vẻ như cô mới là người muốn trốn. Thậm chí còn có người đã đến đón cô."

Tô Thiên An không hề hay biết gì rằng Cảnh Bá Dương đã nghe cuộc nói chuyện giữa cô và Giang Đức Khải. Cô với lấy gi���y để ký và nói: "Tôi không thể trốn được".

Nếu cô không cưới Cảnh Bá Dương, cô sẽ trở thành gánh nặng cho anh trai, Tô Triệu Nam. Cô không muốn chút nào. Hơn nữa...

Sau khi ký tên và chụp ảnh, cuốn sổ màu đỏ cuối cùng đã nằm trong tay Cảnh Bá Dương và Tô Thiên An

Không ai trong số họ nhìn vào nó cứ như thể đã thỏa thuận trước. Cảnh Bá Dương ném nó vào túi quần, Tô Thiên An ném nó vào túi sách

Cảnh Bá Dương nhìn đồng hồ và nói: "Cô ở đâu? Tôi sẽ đưa cô về để đóng gói đồ đạc"

Chung cư Thường Đức.

Đó là một căn hộ một phòng ngủ, Tô Thiên An giữ cho nó rất đơn giản và gọn gàng. Cô rót cho Cảnh Bá Dương một cốc nước như một phép lịch sự: "Chờ tôi một lúc. Tôi sẽ đóng gói trong vòng một giờ."

"Chúng ta sẽ không làm vợ chồng quá lâu" Cảnh Bá Dương chợt nói: "Cô không cần phải di chuyển mọi thứ ở đây đâu"

Anh phải kết thúc cuộc hôn nhân với Tô Thiên An hai năm sau đó, dù anh có sẵn lòng hay không. Nếu không, danh hiệu bà Cảnh ​​sẽ không mang lại cho cô sự bảo vệ, trái lại còn mang đến những nguy hiểm vô tận.

"Ổn thôi." Tô Thiên An mỉm cười với anh, cô hỏi: "Anh ly dị tôi để cưới Hàn Thư phải không?"

Không thể tránh khỏi việc họ ly hôn. So với điều đó, cô rất hứng thú với những tin đồn liên quan đến Cảnh Bá Dương và Hàn Thư.

Cảnh Bá Dương nheo mắt, ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ đôi mắt sâu thẳm.

Tô Thiên An rùng mình: "Đây là biểu hiện gì chứ? Mọi người đều biết về anh và Hàn Thư. Họ chỉ không nói về nó thôi."

"Họ biết nhưng không nói?" Cảnh Bá Dương nghiêng người về phía Tô Thiên An một cách nguy hiểm. "Cô biết những gì? Hửm?"

"Tôi..." Những đường nét quyến rũ của anh rất gần với cô cô. Su Jianan không nhịn được mà nuốt nước miếng. "Tôi chỉ biết rằng các người là một đôi. Nhưng yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ với truyền thông! Đừng đến gần tôi thế..."

"Tạch"

Cảnh Bá Dương không nhịn được mà búng lên trán Tô Thiên An

"Ớ..."

Tô Thiên An bối rối nhìn chằm chằm vào Cảnh Bá Dương.

"Đóng gói đồ đạc đi" Cảnh Bá Dương lạnh lùng ra lệnh.

Tô Thiên An xoa xoa trán. Cô quên trả đũa. Cô sụt sịt và ngoan ngoãn đóng gói hành lý trước khi rời đi với Cảnh Bá Dương.

Cảnh Bá Dương sống ở khu vực đắt đỏ nhất có tên là biệt thự Dingya ở thành phố A.

Biệt thự đứng trên núi và được bao quanh bởi nước. Bầu trời trong xanh, không khí trong lành và sạch sẽ. So với khu vực thành thị, đó là thiên đường.

Chiếc Aston Martin lái vào con đường riêng. Có những cây cao lớn ở hai bên đường. Đó là thời điểm trong năm cây cối có màu xanh ngọc bích, từ xa, những cái cây xanh tươi mơn mởn trông vô cùng đẹp.

Cảnh Bá Dương dừng xe trước một biệt thự và rút khóa xe trong khi Tô Thiên An vẫn còn sốc: "Ra khỏi xe", anh nói.

Tô Thiên An đẩy cửa xe. Cô xem xét xung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng ở căn biệt thự ba tầng. Cô sẽ sống ở đây trong một thời gian dài.

Một người đàn ông 50 tuổi mặc bộ đồ ba mảnh bước ra khỏi biệt thự, mang theo một người hầu đi cùng.

Người hầu lấy hành lý của Tô Thiên An, người đàn ông đến cô và nói: "Thưa cô chủ, tôi là người quản gia ở đây. Cô có thể gọi tôi là chú Tĩnh. Chào mừng cô về nhà."

"Cô chủ" khiến Tô Thiên An cảm thấy thật xa lạ, cô mỉm cười không tự nhiên. "Chú Tĩnh, chú có thể gọi cháu là Thiên An."

"Làm sao thế được? Cô và cậu chủ của chúng tôi đã kết hôn, vì vậy cô là cô chủ của nhà họ Cảnh. Chú Tĩnh thấy Cảnh Bá Dương đã vào nhà, ông chớp mắt với Tô Thiên An. Bà chủ nhắc nhở tôi phải chăm sóc tốt cho cô. Cô chỉ cần cho tôi biết nếu cô cần bất cứ thứ gì. Cậu chủ dù sao cũng có rất nhiều tiền. Nếu cậu ấy bắt nạt cô, cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ ngay lập tức gọi cho bà chủ."

Tô Thiên An nhìn Cảnh Bá Dương rồi bĩu môi: "Tôi sẽ không để anh ấy bắt nạt tôi. Tôi là một con quái vật nhỏ, tôi không cần sự bảo vệ"

Chú Tĩnh sững sờ và lập tức mỉm cười. Dường như biệt thự lớn sẽ không còn buồn tẻ như trước trong những ngày tới.

"Cô chủ, tôi sẽ đưa cô đến phòng."

Cảnh Bá Dương đã chỉ thị rằng Tô Thiên An phải ở một mình. Chú Tĩnh đã sắp xếp cho cô ở trong một phòng ngủ màu trắng, ấm áp và sạch sẽ.

Tô Thiên An rất thích căn phòng và ngay lập tức mở hành lý để sắp xếp.

Cô sẽ là bà Cảnh trong hai năm. Hai năm không quá dài cũng không quá ngắn. Đủ để cô không hối tiếc trong cuộc sống này.