Chiếc bus lùi xuống tầng hầm, rồi rồ ga lao lên, lắc lư đánh võng tạo cảm giác mạnh trong nửa phút, rồi mới lao đi khỏi trung tâm thương mại YOYO.
Trong khi Lâm Chill, anh chàng tài xế bá đạo của BIỆT ĐỘI RỒNG chơi trò "nửa phút khởi động" tay lái lụa như thường lệ, Hoàng Phi ngồi ghế kế bên nhắm mắt lại thư giãn, đội trưởng Trung Thông ở ghế phía sau thì cầm nón phớt vân vê, gương mặt tập trung nghĩ ngợi, mặc kệ chiếc xe lắc lư. Chỉ có tiếng la của Chip và một người phụ nữ phía sau xe, cùng một vài tiếng động loảng xoảng là ồn ào hơn hẳn.
Sau này đừng tự tiện phá hỏng giờ khắc Lâm Chill này thưởng thức âm nhạc nữa nhé Bách Hợp!
Lâm Chill tỏ vẻ rất sảng khoái, nói vọng ra sau.
Người phụ nữ cất giọng cay cú:
- Bao giờ thì anh mới bỏ cái trò "nửa phút khởi động" quái quỷ này hả, Lâm Chill?
Trung Thông, Hoàng Phi và Lâm Chill cùng phì cười.
Phía sau xe tiếp tục la lớn:
- Ly cocktail thần thánh của tôi dành cho Chip, đã bị anh làm đổ hết. Tôi đã quên mất công thức!
Có vẻ như ai cũng cảm thấy được thư giãn, khi nghe Bách Hợp nói như thế. Đoán rằng, món cocktail của chị ấy hẳn… rất khó nuốt.
- Cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi thêm, chúng tôi không cần cocktai!
Đội trưởng Thông lên tiếng.
- Cảm ơn "30 giây cứu rỗi" của anh tài xế siêu hạng! Chip chỉ thích cà phê thôi.
Chip thở phào…
Đây không phải là lần đầu tiên "cặp đôi khắc khẩu" Bách Hợp - Lâm Chill luôn tìm cách trả đũa nhau, như một thói quen thư giãn vui vẻ. Sự có mặt của cặp đôi này trong BIỆT ĐỘI RỒNG, luôn tạo nên không khí tươi mới và sống động cần thiết, mỗi khi họ tác nghiệp cùng nhau.
- Yên tâm nhé! Tôi đã nghĩ ra một công thức mới. Tôi sẽ làm cho tất cả mọi người ngay bây giờ. Chúng ta luôn cần cocktail của chị nuôi, vì nó rất hoàn hảo!
Người phụ nữ chừng 45 tuổi, có tên Bách Hợp, "Chị nuôi" của BIỆT ĐỘI RỒNG, bắt đầu háo hức, tự tin với thú vui của mình.
Lâm Chill nhìn vẻ mặt mọi người qua gương chiếu hậu xong, thì ranh mãnh phán:
- Có vẻ sếp và các chàng trai ở đây, đều đang cần đến tôi!
Anh tài xế nhếch môi cười, bên điếu xì gà chưa từng được đốt. Chiếc bus lại lắc lư và lao đi nhanh.
Tại căn phòng tối, với ít tia sáng chiếu qua khe cửa sổ, Thiên Ý chăm chú nhìn vào dòng tin của Hoàng Phi: "Một bé gái tên Ruby 6 tuổi, bị mất tích bởi một cái bóng trắng, T-DRAGON đang truy vết". Cô tiếp tục xem tin nhắn trong hộp thư riêng của BIỆT ĐỘI RỒNG.
- Chip: THIÊN Ý, ĐI THEO ĐỊNH VỊ CỦA XE NHÉ!
Thiên Ý phóng to, nhìn kỹ vào bản đồ Chip gửi, suy nghĩ một lúc, rồi nhanh như cắt, cô đứng dậy chồm tay rút thanh kiếm trên vách tường, giắt vào người. Cô đến bên cửa sổ, mở bung cửa, phóng ra ngoài. Hai cánh cửa gỗ đung đưa, kêu lên liên tục từng chặp, rồi từ từ khép lại, chừa một khe hở nhỏ, để vài tia sáng lọt vào căn phòng đen đặc. Một tiếng động cơ mô tô vang lên bên ngoài, to và xa dần.
Trên chiếc bus đang di chuyển thần tốc, ở khoang sau cùng của xe, Bách Hợp vừa đứng, vừa cầm chiếc ly, vừa lom lom nhìn Chip với ánh mắt hờn mác.
Thú vui của chị nuôi, nhưng nó là nỗi sợ hãi của em và mọi người. Những ly cocktail kỳ quặc, chúng không thuộc loại khẩu vị nào…
Chip thiện chí phân trần.
- Hiện tại, đâu có ai chết vì những ly cocktail này!
Bách Hợp làu bàu.
- Tương lai, không ai biết trước đâu bà ạ!
Lâm Chill nói vọng xuống.
- Tôi ghét anh! Hãy coi chừng điếu xì gà không bao giờ cháy anh ngậm trong miệng. Tôi sẽ tẩm độc cho nó!
Bách Hợp nhấn giọng đe dọa.
- Bà thật nguy hiểm!
Lâm Chill giả vờ rùng mình.
Trung Thông lắc đầu cười, xong quay lên nói với Hoàng Phi:
- Cậu khoan hãy gửi định vị cho điều tra viên Lê Kha, anh ta đang chờ công văn có đóng dấu. Tôi không muốn đứa bé gặp nguy hiểm hay phiền phức khó lường chỉ vì một con dấu vô tri!
- Dạ. Em hiểu.
Phi nhíu mày nhìn lên chiếc máy trên tay và quan sát chung quanh.
Một thoáng lo lắng hiện trên ánh mắt sâu và gương mặt góc cạnh của đội trưởng, anh mở điện thoại lên nhắn vài dòng cho vợ, để biết được rằng vợ và con mình vẫn đang thật bình an.
Hoàng Phi căng thẳng:
- Có vẻ như chỉ số Sv ngày một tăng dần ở đây!
Anh ngó qua bên phải và kính chiếu hậu, như muốn tìm Thiên Ý, trong đầu thoáng hiện lên gương mặt lạnh và buồn của một cô gái mặc chiếc áo khoác có mũ trùm ngồi trong bóng tối.
Bách Hợp buồn tẻ thu dọn đồ nghề pha cocktail của mình, bỏ vào ngăn tủ của quầy bar mini dạng xếp, rồi xếp các ngăn tủ gọn lại chung một hình khối, đẩy vào một góc.
Chip vẫn giữ nhiệm vụ theo dõi định vị của đối tượng "cái bóng trắng":
- Mục tiêu cách chúng ta khoảng 15km nữa.
Lâm Chill lấy điếu xì gà ra khỏi miệng, bỏ vào chiếc hộp đứng trên xe:
- Có cần tăng tốc ngay không đội trưởng? Tôi nhớ không lầm, khu vực cách đây 15km có một bến cảng.
- Chưa cần thiết phải đi quá nhanh. Cậu có thể ngậm tiếp điếu thuốc kỳ quặc của cậu thêm một lúc nữa!
Tại sao ngậm xì gà mà không bao giờ hút? Ai cũng ít nhất một lần thắc mắc, nhưng Lâm Chill chỉ cười và bảo "tại tôi thích vậy, nó làm tôi vui". Có lẽ, khi sự kỳ cục lâu ngày thành thói quen, nó lại trở nên bình thường với những người quen và chính bản thân người tạo nên sự kỳ cục đó.
- Tôi sẽ chuẩn bị ngay "đồ chơi" cho mọi người!
Bách Hợp háo hức mở khóa ngăn tủ sắt dày cộm chứa vũ khí để cạnh tủ quầy ba.
Chip nhìn lom lom vào tín hiệu định vị trên màn hình, tò mò:
- Sao đội trưởng lại có bộ định vị bức xạ hay ho này vậy?
- Đó là lý do cậu gọi tôi là đội trưởng!
Trung Thông ngó lơ ra ngoài cửa xe và cười bí hiểm.
- Sếp còn cái nào khác giống vầy không?
- Chắc là không!
Chip thở dài tiu nghỉu. Đời của một IT, hạnh phúc nhất là sưu tầm được những "đồ chơi" mà mình thích, có khi phải mất một hoặc vài tháng lương cho một món đồ nghề. Anh chàng luôn nghĩ rằng, "đam mê" và "sự thỏa mãn" luôn đi cùng nhau, đi cùng với hai chữ "trả giá" nữa. Còn cái giá như thế nào thì đôi lúc cũng rất ư là hên xui. Nếu hên thì sẽ "chill" mà xui thì là "xu", theo cách cảm nhận của giới trẻ bây giờ. Không có được gì thì… sau tiếc rẻ, sẽ là "cũng bình thường thôi"… Với Chip, có lẽ cái tiếc rẻ về thiết bị định vị tia bức xạ này… không bình thường lắm! Anh chàng miên man suy nghĩ, cho đến khi nghe giọng của chị nuôi.
- Tôi gọi lại cho Thiên Ý nhé!
Bách Hợp đang soạn vũ khí thì sực nhớ ra.
Hoàng Phi nhìn vào kính chiếu hậu, bóng một cô gái trên chiếc mô tô đang tăng tốc đuổi theo phía sau. Anh nói với Bách Hợp:
- Không cần đâu, có gọi cô ấy cũng sẽ không trả lời!
- Còn khoảng 10km nữa là đến mục tiêu nha sếp.
Chip báo nhanh.
- Lâm Chill, tăng tốc nhé!
- Nghe lệnh của đội trưởng, anh tài xế háo hức ra mặt:
- Wao, thật sảng khoái. "Chị nuôi" đừng pha cocktail, lãng phí lắm. Tôi sắp cho bà cảm giác lướt sóng trên xa lộ đây, cố đừng để cho say sóng nhé!
Xe lao đi. Trung Thông ái ngại nhìn nét mặt đầy lo lắng của đội phó.
- Cậu nghĩ sao, khi chúng ta phải đối phó với một cái bóng?
Hoàng Phi mím môi:
- Phải tìm cách cho cái bóng vô hình thành hữu hình như chúng ta, thì mới có hy vọng...
Đội trưởng sốt ruột hỏi tiếp:
- Cô ấy đâu? Chúng ta đã đi hơn nửa đường rồi.
Hoàng Phi chỉ tay và nhìn về phía sau chiếc bus của T-DRAGON và nhìn bóng Thiên Ý trong kính chiếu hậu, lắc đầu thở dài.
- Bao giờ cô ấy mới thật sự hòa nhập?
Trung Thông mỉm cười, từ tốn:
- Tổn thương nào cũng cần thời gian để chữa lành hoặc cắt bỏ. Chúng ta, và cô ấy đều phải kiên nhẫn!
- Chẳng còn bao lâu nữa là đã đến mục tiêu, nhưng có gì đó khác thường đang xảy ra trên hành trình mà Chip đang theo dõi. Anh đưa tay chạm vào gọng kính, nhìn vào màn hình, nhưng không thấy tín hiệu gì.
Bách Hợp vẫn tỉ mỉ soạn từng loại quân dụng, làu bàu:
- Tôi có đủ sức làm cho cái bóng trắng đó hiện hình và đấm cho nó vài phát không? Trẻ con không có tội, đồ ác độc!
- Đó là người siêu hình, không phải rượu và cocktail!
Chip quay qua thấy từ người chị nuôi phát ra tia nhấp nháy theo ánh nhìn của mình, ngạc nhiên:
- Chị giấu thiết bị gì trong người vậy?
- Ơ, chỉ là cái đồng hồ cảm ứng thôi.
Chị nuôi giơ cánh tay trái lên cho Chip "soi".
Chip "À" và giả lảng khi biết mình bị "bệnh thói quen". Tất cả những gương mặt trên xe đều khẽ cười, nhưng ai cũng đầy vẻ lo lắng.
Phía sau chiếc T-DRAGON, Thiên Ý đang tập trung cao độ và phóng nhanh hơn nữa, chiếc mô tô xé gió, để lại những tia lửa xoẹt ra kéo dài từ sự cọ xát của bánh xe với mặt đường nhựa.
Điều khác thường đang ngày càng hiện rõ dần trên khuôn mặt của Trung Thông, Hoàng Phi và Chip. Lâm Chill nhíu mày ngậm sâu điếu xì gà hơn, khi nhìn vào những gương mặt người căng thẳng qua kính hậu. Một không khí im lặng, không mang vẻ yên bình, mà như dự báo một sự bất ổn đang đến rất gần. "Cái bóng trắng" có thật sự dễ tìm, khi mọi thứ hiện tại chỉ phụ thuộc duy nhất vào "định vị"?
Ở khoang sau của xe, Chip tập trung cao độ vào bảng điều khiển, cậu dùng khăn lau mắt kính thật kỹ rồi đeo vào, lặp đi lặp lại.
- Còn 5km nữa nha sếp.
Gương mặt Chip bất ngờ trở đơ ra, chàng ta thì thầm:
- Có gì đó thật sự không ổn!... Bách Hợp, lấy cho em cái mắt kính phân bảng màu.
- Nó vốn là tài sản của chị!
- Ok, em mượn. Nhưng em luôn ước gì nó là của em!... Ở trong biệt đội này, ai cũng có thứ độc quyền, thiệt là bực mình.
- Vậy em có dám cho chị mắt kính của em không?
Chip vừa xua tay vừa lắc đầu.
Thấy chưa, chúng ta đều độc quyền như nhau!
Bách Hợp bĩu môi, rồi lấy mắt kính đưa cho Chip một cách cẩn thận, nâng niu, vì chỉ có chị mới biết rõ món đồ này đặc biệt và quý giá như thế nào.
Chiếc bus lao mỗi lúc một nhanh. Lâm Chill càng ngậm sâu vào điếu xì gà, mắt nhìn thẳng, kính xe được lau liên tục bằng cần lau bụi tự động.
Thông số nhảy không ngừng trên máy đo bức xạ, con số tăng lên, rồi lùi về, hệt như biểu đồ hình sin, khiến Hoàng Phi vô cùng bất ngờ.
Trong lúc đó, Trung Thông nhận được điện thoại của điều tra viên:
- Chúng tôi đã xin được công văn có đóng dấu, anh ở đâu tôi sẽ cho người mang đến?
Đội trưởng trả lời từ tốn:
- Cách sở cảnh sát 50km về hướng Tây Bắc, gần khu cảng B, chúng tôi đang đến đó. Anh nên đi bằng trực thăng nhé, sẽ nhanh và thuận tiện hơn.
Đầu dây bên kia trả lời:
- Chúng tôi chưa xin công văn để điều chuyển trực thăng tác nghiệp. Chỉ có xe thôi, chúng tôi sẽ cố...
Điện thoại của Trung Thông bỗng dưng bị nhiễu sóng, dừng ngang cuộc gọi. Anh mở lên kiểm tra lại mạng và các cài đặt, trố mắt ngạc nhiên, nói lớn với Lâm Chill:
- Giảm tốc độ lại!
Nhìn qua mắt kính phân bảng màu, Chip thấy dấu hiệu định vị màu đỏ bị mờ dần, xung quanh màu đen nhiều hơn. Thiết bị đo bức xạ của Hoàng Phi liên tục tăng giảm thông số, rồi lùi dần về 0.
Phía sau, Thiên Ý phản xạ nhanh, đánh xe dạt qua lề phải, sát mép quốc lộ, để né chiếc T-DRAGON đang giảm tốc, suýt chút nữa là xảy ra va chạm. Cô cũng chạy chậm lại, đi song song cùng chiếc bus.
- Mất định vị!!!
Chip và Hoàng Phi cùng đồng thanh.
Thiết bị tìm vị trí tia bức xạ luôn được kết nối với máy chủ là điện thoại của Trung Thông, anh lo lắng nhìn vào chiếc máy trên tay của mình cũng đang bị vô hiệu hóa.
- Chúng ta tiếp tục đi chứ?
Tài xế quay xuống hỏi.
- Ừ!
Đội trưởng nhìn thẳng về con đường phía trước. Với anh, hơn 30 năm nay, không có chữ lùi bước trong mỗi cuộc chiến tìm tội phạm, mà chỉ có tạm dừng để tiếp tục và đi tới đích cuối cùng.
- Tôi nghĩ, chúng ta hãy đi theo định vị ban đầu và tìm chỗ nghỉ ngơi.
Bách Hợp góp lời.
- Hoàng Phi ngó ra ngoài cửa xe bên phải, Thiên Ý đang chạy song song. Anh ra hiệu cho cô tiếp tục đi.
Chiếc bus lại tiếp tục tăng tốc, đi theo định vị ban đầu. Và đúng như dự đoán của từng người, đuổi theo một cái bóng, không bao giờ là việc đơn giản!