Sở Ninh Dực nhíu mày, ngón tay chậm rãi gõ trên người con trai.
Đưa về nhà, anh biết đi đâu tìm người để cho cô đưa về đây?
"Về rồi tính sau đi." Sở Ninh Dực chỉ có thể nói vậy.
Giờ xem ra, sự dựa dẫm của Thủy An Lạc với ba cô ấy lại càng nghiêm trọng hơn rồi, quả bóng này càng lăn càng lớn, có lẽ chờ đến lúc anh không thể khống chế được nữa sẽ nổ tung mất.
Quãng đường trở về hình như nhanh hơn so với lúc đi một chút, lúc đáp xuống sân bay thành phố A mới là mười rưỡi tối, chú Sở đã đứng ở ngoài chờ sẵn.
Thủy An Lạc đã ngủ trên máy bay rồi nên giờ không thấy mệt. Tiểu Bảo Bối vừa khóc một trận lúc máy bay hạ cánh, khóe mắt bây giờ vẫn còn ngấn nước.
Chú Sở nhét hết hành lý ra đằng sau, lúc đi hai người mang hai cái vali toàn đồ của Tiểu Bảo Bối đi, nhưng lúc về vì muốn mang đặc sản bên đó về mà giờ thành ba cái vali toàn là quà luôn.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com