Thủy An Lạc lập tức tỉnh cả người, Sở tổng chịu nói chuyện với cô rồi à.
"Loạn chỗ nào?"
"Nếu như anh mà là đại đại*, thì anh chính là anh trai của ba em."
*Đại đại: Thủy An Lạc dùng là từ mạng, thường để gọi những người giỏi giang thể hiện sự tôn sùng. Sở Ninh Dực lại hiểu theo ngôn ngữ địa phương, chỉ người đàn ông có vai vế lớn hơn cùng thế hệ với cha mình.
"Ha ha ha..." Thủy An Lạc cười ngã vào chỗ ngồi, anh Sở nhà cô đáng yêu quá đi mất, ngay cả từ "đại đại" đang thịnh hành thế này mà cũng không biết.
Sở Ninh Dực nhìn cô cười ngặt cười nghẽo, không thèm để ý đến cô nữa mà tiếp tục xem báo.
"Anh đã xem hết mấy lượt rồi đấy." Thủy An Lạc hờn giận mở miệng.
"Anh im miệng thì tâm trạng em sẽ tốt còn gì." Sở Ninh Dực không nặng không nhẹ đáp một câu.
"Em sai rồi được chưa?" Thủy An Lạc nghĩ, yêu đương với một đại đại cảm giác thật lao lực, sao lại nghiêm túc như thế cơ chứ?
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com