Thủy An Lạc hơi dừng lại một chút, đôi mắt mê man nhìn Sở Ninh Dực.
Là như vậy sao?
Nhưng ngoại trừ con đường này ra thì dường như bọn họ không còn đường nào khác để đi nữa rồi.
Bởi vì Phong Phong đã trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong lòng Kiều Nhã Nguyễn, chỉ riêng điểm này thôi cũng đã định sẵn rằng bọn họ đã thua rồi.
Sở Ninh Dực lau đi những giọt nước mắt tèm nhem trên gương mặt cô: "Không còn lựa chọn nào khác nữa rồi!"
Thủy An Lạc lại rơi nước mắt, chuyện này chỉ có thể trách bọn họ biết quá muộn.
Sở Ninh Dực ôm chặt cô vào lòng rồi dịu dàng an ủi: "Ai cũng không có quyền trách cứ Kiều Nhã Nguyễn, nhưng Phong Phong thì khác! Cậu ta hận Kiều Nhã Nguyễn, nhưng lại càng hận chính bản thân mình, bây giờ cậu ta chỉ đem nỗi hận bản thân chuyển lên người Kiều Nhã Nguyễn thôi, về anh sẽ đi nói chuyện với cậu ta."
Hận chính mình?
Thủy An Lạc không hiểu ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, tại sao lại phải hận chính mình?
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com