webnovel

chap 8: Đấu tập

Sau khi phần thi chiến đấu đã xong xuôi thì tiếp theo chúng tôi sẽ làm bài kiểm tra khả năng phối hợp, tất nhiên là chúng tôi cũng nhanh chóng vượt qua bài kiểm tra này vì tôi và Hibiki là bộ đôi ăn ý nhất kia mà. Đến cả các giáo viên cũng ngạc nhiên về kĩ thuật lẫn khả năng phối hợp của chúng tôi mặc dù bị bao vây bởi hàng chục con golem đá.

Người duy nhất mà tôi thấy tội là Sayuri, cả 2 phần thi đầu tiên cô ấy tuy vượt qua được nhưng điểm số lại khá lẹt đẹt. Nếu cô ấy không vào được học viện thì chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn.

May thay, ở phần thi trí lực thì cô ấy lại thể hiện rất tốt với số điểm tuyệt đối nên chúng tôi cũng yên tâm phần nào.

"Và bây giờ là bài kiểm tra cuối cùng của ngày hôm nay, kiểm tra mật độ ma lực của các em."

Một quả cầu khổng lồ hiện phía sau vị trọng tài kia, nhìn thôi cũng có thể thấy là để đạt được lượng ma lực tiêu chuẩn cũng không phải dạng vừa.

"Chỉ cần các thí sinh có lượng ma lực quá phân nửa quả cầu này, mấy đứa sẽ được đặc cách gia nhập học viện ngay tức khắc. Còn nếu không được thì cũng không sao vì có thể dùng điểm từ những bài thi trước để bù trừ lại."

"Này, cậu có ổn không đấy?"

Tôi thì thầm với Sayuri đang đứng kế bên mình. Trông cô ấy không có vẻ gì là lo lắng với phần thi này cả nên tôi khá ngạc nhiên mặc dù điểm của 2 bài kiểm tra kia khá tệ.

"Gì chứ mật độ ma lực thì tớ tự tin bản thân mình không thua kém bất kì giáo viên nào đâu."

Sayuri ưỡn ngực tự hào trông khi nói với một giọng điệu tự tin. Mặc dù là một tiểu thư đài cát ăn sung mặc sướng nhưng không giống những người khác, cô ấy rất đặc biệt. Sở hữu gương mặt xinh xắn với đường cong hoàn hảo trên cơ thể làm tôn lên vẻ đẹp của cô ấy.

Trong khi tôi còn đang đắm chìm vào những suy nghĩ kì quặc của mình, trọng tài đã bắt đầu gọi tên.

"Arashi Kaito, mời bước lên phía trước."

"À vâng."

Tôi đi thẳng về phía quả cầu ma lực khổng lồ mà đặt tay lên nó. Trong chưa đầy 1 giây, quả cầu đã được rót đầy ma lực với những màu sắc rực rỡ.

"Kh... Không thể nào... đến cả chủ tịch hội học sinh cũng phải mất tới tận 5 giây để rót đầy ma lực vào quả cầu này... Đây thật sự là một kỉ lục mới!!"

"Có gì đâu mà phải trầm trồ ngạc nhiên vậy? Chỉ cần khéo léo điều chỉnh dòng chảy của ma lực là được mà."

Tôi thấy việc này chẳng có gì khó khăn cả. Điều chỉnh dòng chảy ma lực của bản thân mình tuy không phải việc đơn giản nhưng nếu chịu khó luyện tập thì có thể làm chủ ma lực của mình ở một đẳng cấp cao hơn.

Tiếp theo đó là Hibiki làm cho quả cầu nổ tung luôn, mặc dù tôi biết Hibiki là người kĩ tính nhưng đối với những thứ mới mẻ thì cậu ta khá là lúng túng trong việc kiểm soát chúng nên rót dư thừa ma lực vậy cũng là điều dễ hiểu.

Về phần của Sayuri thì tuy không có nhiều ma lực như chúng tôi nhưng cô ấy cũng có lượng ma lực gần đủ để lấp đầy quả cầu đó. Sau khi bài kiểm tra kết thúc thì chúng tôi cũng trở về dinh thự của ngài bá tước.

Sau khi về tới dinh thự thì quản gia Rover là người đứng chào đón chúng tôi.

"Kính chào tiểu thư và cậu Arashi, cậu Hibiki. Bài kiểm tra hôm nay mọi người đã thể hiện rất tuyệt với đấy ạ."

"Hửm? Ông có đến xem à? Sao chúng tôi lại không cảm nhận được sự hiện diện của ông?"

"Fufu, không giấu gì cậu. Tôi khá tự tin vào khả năng ẩn thân của mình. Từ màu sắc, âm thanh, mùi hương cho đến dòng chảy của khí tôi đều có thể ẩn đi một cách hoàn hảo."

Điều mà ông Rover vừa nói nghe thoáng qua thì có vẻ đơn giản nhưng để có thể ẩn đi cả dòng chảy của khí thì thật không bình thường chút nào. Đến cả tôi và Hibiki còn không làm được.

"Có điều này tôi phải nói với hai cậu, bây giờ hai cậu chính thức mang danh bạo vương của cả học viện luôn rồi đấy."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy!?"

"Nếu phải liệt kê hết một lượt thì tôi xin được phép kể chiến tích của các ngài là móc lõi một đại hoàng tử của một vương quốc lớn, đập nát gần hết mớ golem đá được yểm ma thuật kháng vật lí cấp cao, điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra trí lực về thế giới và phá nát quả cầu đo ma lực của học viện."

"Haha..."

Chúng tôi chỉ biết cười gượng về vấn đề này, đột nhiên ông quản gia Rover đó đưa cho chúng tôi một lời đề nghị.

"Nếu không phiền thì đêm nay hai cậu có thể đấu tập với tôi một trận không?"

"Hả?"

"Hả?"

Đêm hôm đó, chúng tôi đã ra sân tập và thấy quản gia Rover đang chờ sẵn ở đó. Vũ khí mà ông ấy đang cầm trên tay chỉ là một cây kiếm gỗ đơn thuần nhưng nhìn dáng vẻ tự tin của ông ấy thì chúng tôi biết chắc rằng ông ấy không hề đơn giản như vẻ bề ngoài chút nào.

"Xin thứ lỗi cho tôi vì yêu cầu đột ngột này, chỉ là tôi muốn kiểm tra thực lực của hai cậu mà thôi. Thú vui của người có tuổi ấy mà."

"Thế hai cậu quyết định như thế nào? Xông lên cùng lúc hay đánh theo lượt?"

"Theo lượt đi."

"Rất sẵn lòng."

Sau khi quyết định thì Hibiki sẽ đánh lượt đầu tiên và tôi sẽ đánh lượt thứ hai. Thể lệ cuộc đấu không chính thức này cũng khá đơn giản. Chỉ cần một trong hai mất khả năng chiến đấu là được.

"Bắt đầu."

Ngay khi tôi vừa hô lên, Hibiki đã vung kiếm nhắm thẳng vào cổ của Rover.

Đột nhiên cậu ấy khuỵu xuống đất không rõ nguyên do và đưa tay lên xoa cổ.

"Hibiki, cậu không sao chứ!?"

Tôi chạy lại kiểm tra thì thấy có một vết thâm trên cổ của cậu ấy. Trông có vẻ như là vừa lĩnh phải một nhát đâm đầy uy lực.

"Ồ, xin thứ lỗi. Có vẻ như là hơi nhanh quá thì phải. Hay là lần này hai cậu lên cùng lúc nhỉ?"

"Làm thôi."

"Ờ."

Dứt lời, cả tôi và Hibiki đều đồng loạt xông về phía Rover. Cả 2 liên tục phối hợp tấn công nhưng Rover chỉ nhẹ nhàng gạt bỏ nó đi.

"Kiếm kĩ của hai cậu rất tốt nhưng kinh nghiệm thực chiến vẫn còn quá ít. Nếu như gặp phải những đối thủ mạnh..."

"Kengg! Kengg!!"

"Hai cậu chắc chắn sẽ chết."

"Gì chứ..."

Thanh kiếm của chúng tôi bị đánh văng đi chỉ trong một đòn. Điều đó chứng tỏ rằng thực lực của ông ấy nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn tôi.

"Nếu không phiền, tôi muốn dạy cho hai cậu một kĩ thuật."

"Xin được chỉ giáo ạ!"

Nhận thấy cơ hội để học hỏi kinh nghiệm trước mắt mình, chúng tôi liền đồng thanh đáp lại với vẻ phấn khởi.

"Để làm mẫu cho cậu hiểu. Thử vung kiếm về phía tôi đi."

Cả tôi lẫn Rover đều vào thế và vung kiếm về phía đối phương. Nhìn qua cũng thấy rằng bây giờ cả hai không có bất cứ cơ hội nào để phòng thủ cả. Thế nhưng...

"Keng!"

"Gì chứ..."

Nhát chém mà đáng lẽ được vung về phía tôi nay lại trở thành đòn để ngăn chặn lưỡi gươm của tôi kề trước cổ của ông ấy.

"Đây chính là [Lựa chọn]."

"Dễ hiểu hơn thì thế này. Khi thanh kiếm của cậu sắp chạm vào tôi thì vẫn sẽ có các lựa chọn xảy ra. Vấn đề là tôi sẽ lựa chọn tiếp tục tấn công hay phòng thủ. Còn cậu, nếu cậu đang ở thế bị động thì cậu sẽ lựa chọn như thế nào?"

"Còn tùy thuộc vào vị trí của đối phương lúc đó và đòn đánh như thế nào nữa."

"Đúng vậy, nhưng không chỉ có thế. Nếu nhận thức kịp thời, cậu có thể hủy bỏ khả năng mà mình vừa "lựa chọn" và thay thế nó bằng một khả năng khác tốt hơn."

"Nhận thức và giác quan của cậu càng mạnh, sẽ càng có nhiều "lựa chọn" cho cậu hơn."

"Giờ thì xông vào đây nào."