Hoàng đế miết nhẹ mép giấy, nét chữ cứng rắn nói lên sự kiên quyết, thái giám bên cạnh chỉ im lặng, mấy hôm nay tâm trạng bệ hạ rất tốt, sớm hay muộn người cũng sẽ đón công chúa về. Bản thân Trương công công rất tán thành việc này, các công chúa khác có thể chịu khổ nhưng riêng Vy Tuyết không đáng, công chúa lưu lạc ngoài nhân gian quá đủ rồi, tiên đế trên cao nếu biết chuyện này hẳn sẽ đau lòng. Chỉ là ông rất phân vân, bệ hạ để thái hậu lộng hành đã lâu, đón người về mà không trừ họa, khác nào dẫn dê vào miệng cọp?
"Khanh thấy ta nên đặt tên con bé là gì." Hoàng đế hỏi, giọng đầy yêu thương, hắn muốn đón con bé về cung nuôi dạy.
"Tiên hoàng lúc tại vị rất thích cái tên Ngân Ngọc, thần nghĩ bệ hạ ban cho công chúa tên này sẽ được tiên hoàng phù hộ."
"Khanh nghĩ thái hậu sẽ phản đối không."
Trương công công cau mày, thoáng khó chịu: "Thứ thần nói thẳng, hậu cung xưa nay không được can chính, thái hậu từ lúc tiên hoàng qui tiên năm lần bảy lượt can chính lộng quyền, nếu như tiên hoàng biết nhất định đoạt tội tru di cửu tộc."
"Vân gia có công trạng, khanh nghĩ thế sao?" Dạ lâm mỉm cười ôn hoà.
"Bệ hạ nhân từ, nhưng giang sơn muốn yên phải có pháp trị, không thể vì công mà bỏ tội được. Thái hậu tuy ủng hộ thái tử là tốt nhưng nếu phụ thuộc quá sẽ gây hoạ." Đây là nói tránh, ai chẳng biết thái hậu muốn giết bệ hạ lập thái tử để nắm quyền nhiếp chính, chẳng qua bệ hạ yếu đuối bao năm vẫn không diệt nổi người mẹ ác độc này. Mầm họa, giang sơn còn thái hậu sớm muộn cũng loạn.
Dạ Lâm gấp tờ giấy, nghiêm túc nói: "Truyền ý của trẫm, phế mười quan viên, giáng chức sáu người, định công luận tội Vân gia giao cho ngự sử đài."
"Thần tuân chỉ." Thở dài, năm nào cũng định công luận tội, phế quan viên, năm nào Vân gia cũng thoát trót lọt rồi lại lộng quyền, chẳng biết bệ hạ làm cho ai xem nữa?
Dạ Lâm lắc đầu, can chính quá nhiều sẽ phải bị diệt trừ, tiếp theo là cuộc chiến hoàng quyền mới. Bên ngoài hiên, lớp lớp lớp tường hồng nhuốm màu sắc của lửa, qua lớp giấy mỏng hắn thấy vẻ lạnh lẽo của phồn hoa.
...........
Hôm sau trại sân điện chầu.
Lại phế quan viên, phế đến mười người, ít hơn năm ngoái sáu người, bệ hạ năm nay lại giảm khí thế rồi. Ba vị vương gia sóng vai nhau mà đi, ba bọn họ năm nào cũng đi định công luận tội Vân gia, năm nào cũng phế quan viên, làm đến phát chán với sự không dứt khoát của hoàng đế. Hoàng đế không dứt khoát thì thôi đi, lệnh vua không nghe không được, năm nào bọn họ nghe lệnh vua cũng tự đẩy mình vào sâu hơn trong sự chán ghét của thái hậu, năm nào làm xong cũng bị bà ta bắt chép kinh phật. Năm nay không biết là chép bộ kinh nào, bốn vương gia thở dài, người vừa mới đi ra sau là Tam Thuật vương, hôm qua hắn ta bị thái hậu chỉ mặt mà mắng, hôm nay lại bị quan viên bên phe thái hậu dâng sớ nói xấu với hoàng đế, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Nhưng nhanh thôi ba vị còn lại chẳng có ai số khổ kém vị này cả, có khi còn khổ hơn. Một loạt tiếng thở dài, bốn người an ủi nhau đôi câu, chia các hướng khác rời đi. Giá như trên trời có ai nghe thấy lời khẩn cầu của họ, để cho năm nay bọn họ tai qua nạn khỏi, nhất định xây chùa lập miếu, quanh năm nhang khói.
Có lẽ là năm nay có người nghe thấy thật, khi đang bị phạt đi mai phục một đám thích khách tại khu thị phi nhất kinh thành ba vị vương gia nghe được mấy lão bà bán rau thì thầm chuyện Hạ tiểu thư. Tuy không biết là thật hay không và không ai tin là thật thì ba vị vẫn cầm một cái màn thầu chăm chú nghe giết thời gian. Một câu chuyện nghe còn khó tin hơn là chuyện mai hai bọn họ cưỡi hạc phi thăng từ nay đoạn tuyệt hồng trần, một câu chuyện làm cho bốn vị vương gia nén cười đến nội thương: Hạ tiểu thư đọc thuộc ngàn cuốn sách.
Dạ Thiên Minh sống đến tuổi này, tự nhận là kẻ học cao, quanh năm đọc sách, vậy mà đọc hơn năm trăm quyển, thuộc được hai trăm quyển, đó đã gọi là thiên tài.
Dạ Hi Vũ sinh ra đã là thiên tài của thiên tài, đọc viết làm thơ nhanh hơn người khác, năm nay mới đọc năm trăm quyển sách, thuộc được hai trăm mười một quyển, thế gian tôn là kì tài.
Dạ Vãn Tam thuộc năm mươi cuốn binh pháp được coi là tướng tài khó gặp.
Dạ Hi Cận chơi bời lêu lổng không ham đọc sách, chăm đi kĩ viện, nhưng những năm qua từ miệng kĩ nữ hắn chỉ nghe được người nhiều nhất cả đời thuộc được năm trăm quyển sách thôi. Phần vì sách Hoa quốc khá đặc thù, sách giấy mỏng phải bằng hai cái đầu người, mà dày thì bằng một nửa người, đám kia đều đọc sách siêu dày còn hắn thì mơ đi á.
Hạ Tiểu thư rơi xuống ao rồi đọc thuộc ngàn cuốn trong đêm, nghe còn kinh khủng hơn chuyện chư thần đánh nhau vào thuở hồng hoang, nếu như chuyện đó có thật thì thề với tất cả màn thầu trong thiên hạ bốn vị vương gia lập tức ra ao nhảy xuống, ở đó bảy ngày bảy đêm, quyết tâm buông bỏ hồng trần, phi thăng thành tiên, cưỡi hạc diện kiến thiên quân. Một câu chuyện đầy cảm xúc, bốn vị lại ăn màn thầu, đổi qua uống nước đậu, vị ngọt làm cho món bánh này dễ ăn hơn, bên kia, khuất sau bức tường cách đó năm dặm là khói lửa rợp trời, quân lính bao vây phản loạn.
......…..