webnovel

Chương 7: Lần đầu gặp Hoàng

Tin tức Hạ tiểu thư bảy ngày đọc hết thư các lan khắp thành, dân chúng xôn xao, đúng lúc này Hạ phủ đón bốn vị vương gia tới chơi. Ngoài cửa phủ, bốn con hắc mã oai phong đứng, trên lưng ngựa là bốn nam tử, mỗi người một khí thế, uy áp bốn phương. Bốn con người hôm trước còn nói nhau là không ai tin nên nhất định không đến Hạ phủ, hôm sau đã thấy vác mặt đến đủ, nhân gian đúng là không ai cưỡng nổi hiếu kì. Dạ Vãn Tam mặc hắc bào thêu rồng, đầu đội kim quan nạm minh châu lấy từ nam hải, hông đeo bội kiếm Tam Thuật, uy nghi xem lẫn tà mị. Huynh đệ Dạ Hi Cận, Dạ Hi Vũ mặc bạch y đơn giản, tóc buộc dây lụa vàng, tay cầm quạt vẽ tranh sơn thuỷ, ôn hoà thư sinh.

"Không ngờ hôm nay lại có thể gặp cả ba kì tài Hoa quốc." Dạ Thiên Minh lạnh nhạt nói, hắn mặc một thân tử y, tóc búi cài trâm gỗ, khí thế lạnh lẽo lan toả.

"Nào dám, thúc phụ đến Hạ phủ không báo trước khiến cho chúng ta thật thất lễ, ngày khác sẽ đến phủ thỉnh tội." Dạ Vãn Tam ôn hoà nói.

"Tam Thuật vương gia ngày bận luyện kiếm không ngờ cũng tới nơi đây." Dạ Thiên Minh nói.

"Chuyện cần đến thì vẫn phải đến." Dạ Hi Vũ mỉm cười, xuống ngựa, "Thúc phụ mời đi trước."

Cả bốn người tiêu sái đi vào, trong tay áo ai cũng cầm theo bùa trừ tà, định bụng gặp Hạ tiểu thư lần này phải thay trời hành đạo diệt yêu ma, trả lại cho kinh thành một sự yên bình.

Sảnh chính, Cẩm Tú vẫn đang cầm chén trà, bốn vị vương gia đi tới, nàng chẳng buồn đặt chén xuống, gia nhân bên cạnh thấy người vội vã lấy thêm trà.

"Ngày này ghé chơi, không biết có phiền thánh nữ." Dạ Hi Cận nửa cười nửa không.

"Mời các vị ngồi, Hạ phủ đơn bạc, không biết dịp gì có thể đón các vị cùng tới."

Bốn người nhủ thầm, có một con yêu quái to đùng, một câu chuyện không thể vô lý hơn, còn nói là đơn bạc, trên đời nếu có cuộc thi bầu chọn phủ đệ nào là phủ đệ ly kì nhất bốn người lập tức bầu Hạ gia. Dạ Thiên Minh cười lạnh: "Thánh nữ giấu công chúa lâu như vậy cũng không phải phép, không có thánh chỉ của bệ hạ, thúc phụ ta có lẽ nửa đời nữa cũng không được nhận mặt công chúa."

Cẩm Tú cười khinh miệt: "Chuyện cả thiên hạ biết suốt năm năm sao giờ mới thấy các vị nhận người. Hay là hoàng tộc thấy lợi mới tới." Đây rõ ràng là châm biếm các vị vương gia bao năm quỳ gối trước thái hậu làm chó săn, giờ lại đồng lòng đến đây muốn giúp công chúa hồi cung, nói luôn là muốn mượn một con cờ có thể giúp lật đổ thái hậu mà không mất lòng ai, khôn như vậy ai lại không muốn chen một chân vào?

Là thấy yêu quái nên mới tới thì đúng hơn, chứ không ai lại vội bỏ cả công chuyện chạy đến đây ngắm người. Dạ Hi Cận phe phẩy quạt, môi hơi cong: "Uỷ khuất phu nhân bấy lâu, hôm nay chúng ta tới coi như bồi tội, ngày khác muội muội về cung nhất định thiết tiệc mời phu nhân." Thật ra là không ai muốn mời Hạ tiểu thư về cung cả.

"Phu nhân giấu người kĩ, hẳn là nên để chúng ta thấy công chúa." Dạ Vãn Tam nói.

"Người đâu, dẫn các vương gia đi."

Người đi khỏi, Cẩm Tú lộ ra bộ dáng mệt mỏi, Hạ Lâm, con của chúng ta sắp bị đưa đi rồi, ta biết làm sao.

Lúc đó tại Tuyết viên.

Vy Tuyết hạ bút, trên vải Bạch Nhạn cung rực rỡ trong chiều tà, tàn dương u buồn soi lên ngói đỏ, từng nét vẽ như thật, đẹp không sao tả nổi. Trang ma ma nhìn tranh, thở dài, bà sẽ đem đi thêu thành tranh treo trong thuỷ đình, ngày tiểu thư nhớ ra nhất định sẽ rất vui. Đang thất thần, cây bút lông bay qua bên trái bà, lao về phía sau, chỉ nghe một tiếng động nhẹ, giọng nói trầm vang lên: "Thật là hung dữ."

"Các người là ai?" Trên tay nàng là ba cây bút lông nữa, lời dứt liền bay đi, ba vị vương gia còn lại giật mình, vội đưa tay ra bắt, một lúc sau Dạ Vãn Tam cười khổ chỉnh lại y phục nói:

"Hoàng huynh Dạ Vãn Tam tới bái phỏng."

"Coi như mệnh các ngươi lớn."

Dạ Hi Cận cau mày, khổ sở: "Muội muội nói thật ác độc, chúng ta đều là con cháu hoàng tộc số lớn, võ công cao bằng không đều chết dưới tay muội rồi. Chúng ta chết là chuyện nhỏ nhưng nơi đây còn có hoàng thúc." Hắn vừa định lôi Dạ Thiên Minh vào thì đã thấy người đang say mê ngắm tranh, hơn nữa hai người kia cũng đang nhìn tranh, không ai có vẻ muốn nói chuyện.

Dạ Hi Cận phẩy quạt: "Tranh trẻ con có gì đẹp mà mọi người ngắm say mê quên cả ta vậy."

"Nói không biết xấu hổ." Dạ Hi Vũ nghiêm giọng: "Đệ vẽ tranh tử tế cũng không thể bằng một góc, còn đứng đó khua môi múa mép?"

"Đâu, ta xem." Nói rồi gạt ba người ra, thấy bức tranh Dạ Hi Cận trợn tròn mắt, há miệng, kinh ngạc: "Tranh, tranh quí… tranh quí." Sau đó nhanh chóng cầm chặt bức tranh, lao qua cửa sổ bỏ chạy.

Ba người ngỡ ngàng, Dạ Hi Vũ ho một tiếng: "Tiểu đệ không phải phép, mong thúc phụ cho qua."

"Một bức tranh, không phải ta chưa thấy bao giờ, bỏ qua đi."

Lúc này ba người mới nhớ ra đến gặp Vy Tuyết nhưng người đã sớm biến mất. Còn bức tranh đó, nhất định là đồ giả được đặt vào, sau khi xem một lượt ba người ngầm gật đầu đồng ý, đứa bé này ẩn ẩn hiện hiện đi như cưỡi gió, nhất định là yêu quái. Thế nên ba người đang cân nhắc. Làm vua vui thì vui thật đấy, nhưng mà làm vua hay không là chuyện của nhiều năm, nhỡ mà không làm vua mà lại phải ở cùng yêu quái thì là quá thiệt thòi, có ai biết rằng yêu nữ này lớn lên như thế nào. Nhỡ lúc đó nàng ta đêm nào cũng uống máu, sau đó sinh ra một đứa trẻ thích máu, vậy họ phải làm sao? Có khi chưa làm vua đã chết vì sợ.

Nghĩ đến đây Dạ Hi Vũ nhìn Dạ Thiên Minh, Dạ Vãn Tam nhìn Dạ Hi Cận, ba người nhìn nhau tâm đắc, lần này thì Hạ tiểu thư nguyện hai tay nhường lại, chung quy mạng là quan trọng nhất.

Dạ Hi Vũ tự chửi rủa bản thân hại đệ đệ, lần này đi đệ ấy không biết là còn lành lặn về hay không, mà thôi còn mạng là được. Lại trách đến đệ đệ có đầu mà không có não, sống bao năm phải biết được là cái gì con nít làm được cái gì không, bức tranh đẹp như thế con nít nào vẽ được ra. Họa chăng là con nít yêu tộc hoặc tiên nhân năm trăm năm vẫn là đứa trẻ thì hắn tin, đây lại là…. là gì nhỉ? Thôi cứ đợi người về là biết.

......….

Dạ Hi Cận khinh công tới một góc vắng mới lôi tranh ra ngắm lại, đúng lúc này một bàn tay chính xác điểm huyệt đạo hắn, bóng dáng nhỏ bé hiện rõ, khoé môi còn nguyên nụ cười tà mị. Chỉ là một nữ hài, hắn tự nhủ, một lúc sau liền nhớ ra làm gì có nữ hài nào vẽ ra bức tranh đẹp được như vậy, hơn nữa còn theo kịp khinh công của hắn. Thấy hai bàn tay vươn ra, hắn cảm thấy đời này xong rồi, xong thật rồi, hoàng huynh sao lại độc ác thế để hắn đi lấy lòng yêu quái, mà yêu quái làm gì có lòng, hắn đi chẳng phải là nộp mạng sao? Nghĩ đến đây trách bản thân sơ xuất, tranh đẹp thế này con nít nào vẽ được chính là yêu quái, mà hắn lại bị một yêu quái lừa. Hắn vẫn còn lưu luyến thế gian lắm, ai đó làm ơn cứu hắn được không, vàng bạc, của cái hắn đều cho hết, từ nay nương nơi của phật.

Nàng lấy lại bức tranh: "Nơi này với ta rất quen thuộc, lúc khác ta sẽ vẽ cho ngươi một bức." Nói rồi quay người đi, chân chưa kịp di chuyển, lực đạo mạnh mẽ đánh tới, bức nàng khuỵ xuống, cả thân thể không thể cử động, lúc này bốn bề mịt mù, hai người xuất hiện taị một nơi khác. Trước mắt không còn thuộc kinh thành nữa, bốn bề cây cối che trời, âm u vô cùng, từ trong bóng cây hai người đi ra, Dạ Hi Vũ chưa thấy nữ tử nào đẹp tới vậy, vẻ đẹp không thuộc về nhân gian. Hai người lôi Vy Tuyết đi, hắn muốn đưa tay ra đỡ nhưng nhớ ra bản thân bị điểm huyệt, đành cố gắng giải huyệt. Thôi rồi, lẽ nào con yêu quái này là loại đại ác bị truy lùng, nghĩ đến đây nhớ lại mình vừa muốn đỡ Hạ tiểu thư, hận không thể tự sát cho bớt nhục. Quay đi, chạy một mạch, phải còn mạng mới lo được chuyện khác, về tìm cứu viện.

Hai nữ tử kia chạm vào trán Vy Tuyết sau đó lui xuống, một khí tức mạnh mẽ bao lấy nàng, Dạ Hi Cận thấy rõ một người mặc hắc bào khuất sau bóng cây, hắn không quay lại nhưng khí tức toả ra khiến cho người ta sợ hãi.

"Ngươi là ai?" Dạ Hi Cận hét lên. Ma quỷ, bắt Hạ tiểu thư thì thôi đi, đi theo hắn làm gì, hắn nào có tội tình gì.

"Dạ Ngân Ngọc, tên nghe rất hay, tiếc thay một đời tài hoa ngắn ngủi chớp mắt."

Dạ Hi Cận chẳng quan tâm một đời chớp mắt hay là chớp miệng, hắn cần tên hắc bào tránh đường để hắn về nhà, nội bộ yêu tộc liên quan gì nhân tộc mà bắt hắn, không lẽ bọn chúng muốn uống máu người sao? Không, đừng, hắn trông thế này thôi mà ít máu lắm, người không vận động nhiều nên là thịt không ngon đâu, tha cho hắn một mạng, hắn nguyện cả đời nhang khói, xây chùa lập miếu đều làm hết, chỉ cần tha hắn thôi.

"Chủ nhân, không phải sao?"

Hốt hoảng, phải hay không phải cái gì ở đây, trời đất, sao lại xui như vậy, lui lại, nhích người muốn quay đầu ra chỗ khác.

"Đã lâu rồi ta chưa gặp bí thuật nghịch thiên của Bạch gia, Triệu Cẩm Tú hẳn bỏ rất nhiều tâm tư cứu đứa bé này."

Hai nữ tử đẩy Vy Tuyết về chỗ Dạ Hi Cận, nói: "Kẻ không sống thì không nên phí sức, Bạch gia thật tham vọng."

Lời dứt cả bốn người biến mất, Dạ Hi Cận ôm Vy Tuyết, sau đó bỏ tay ra, lui sang một góc, sợ hãi thở hổn hết, mặt xanh lại trắng, vừa mới thoát chết, là thoát chết trong gang tấc. Ai cho hắn một chút sức lực, ngồi trên cỏ, hận không thể làm con rùa rụt đầu vào trong mai mà trốn, nhỡ bọn chúng đổi ý quay lại thì sao đây? Nhớ bọn họ bảo cái gì đó, cái gì mà kẻ không sống, vậy thì là cương thi rồi, mang toàn vật đối phó yêu quái không có cái nào đối phó cương thi, phải đi nhanh mới được không tí con cương thi này hút máu hắn.

Siguiente capítulo