Khi chuyển tới ngôi nhà mới trước khi bắt đầu năm hai cao trung, cậu đã gặp một cô gái. Cô gái ấy xinh đẹp, ngây thơ và vô tư tới mức quá đáng, tới mức cậu không thể làm ngơ được sự tồn tại của cô. Và rồi, hai người họ bắt đầu sống chung dưới một mái nhà.
Cuối tháng ba, mùa xuân đã gần tới, không khí cũng đã ấm hơn nhiều so với mùa đông. Điều này cũng đồng nghĩa với việc năm học mới sắp bắt đầu. Từ bây giờ, Shiki đã là một học sinh cao trung năm hai, và để làm quen với việc tự lập thì cậu quyết định chuyển ra ngoài sống. Ban đầu có một vài ý kiến phản đối từ gia đình cậu, nhưng cũng may là họ rất dễ thuyết phục (bị lừa). Vậy nên bây giờ chẳng còn rắc rối gì ngăn cậu chuyển nhà nữa.
Hoặc đáng lẽ là vậy, nhưng mà…
Hiện tại đang có một cô gái bên trong căn hộ. Cô gái trạc tuổi cậu, có mái tóc nâu dài ngang lưng và đôi mắt tròn ngây thơ. Cô ấy trông có vẻ ngạc nhiên khi thấy Shiki cầm trên tay chìa khóa của căn hộ, cậu cũng ngạc nhiên không kém khi thấy cô có chìa khóa sơ cua.
Cả hai đều mang theo vali đồ dùng cá nhân của mình.
-Ể?
-Hả?
Sau một hồi đứng trơ mắt nhìn nhau, hai người cùng phát ra một tiếng kêu ngỡ ngàng.
Cả Shiki và cô gái kia đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đồng thời cũng không hiểu. Họ được chủ nhà giao cho chìa khóa căn hộ, tới đây ở, và thấy một người khác cũng có chìa khóa xuất hiện. Tuy nhiên, họ không biết người còn lại là ai, hay làm sao mà người đó có được chìa khóa.
"Mình đoán là nên chào hỏi trước vậy."
-Tôi là Sakatsuki Shiki, vừa mới chuyển tới đây, còn cậu?
-À, mình là Shiro, Mochizuki Shiro. Mình… cũng mới chuyển tới đây.
-Ra là vậy.
Shiki thở dài một tiếng trong khi thầm nhủ với bản thân.
-Mình sẽ đi gọi chủ cho thuê.
Shiro ngần ngại nói với cậu trước khi cầm điện thoại ra ban công.
Khoảng năm phút sau, cô gái quay trở lại với biểu cảm không vui vẻ gì cho lắm.
-Có vẻ như do một số nhầm lẫn mà cô chủ nhà đồng ý cho cả hai chúng ta thuê, và cô ấy nói rằng sẽ để mình và cậu tự bàn bạc mọi chuyện.
-Hiểu rồi.
Shiki gật đầu đồng ý trong sự bất lực. Từ đây cậu có thể đoán ra rằng cả hai đều không có hợp đồng mà chỉ thỏa thuận bằng miệng, vậy nên không thể xử lý việc này thông qua pháp lý rõ ràng được.
"Do mình quá vội vàng nên mới đồng ý với chủ nhà như vậy, nhưng lý do của cô gái kia là gì thế?"
-Bàn bạc chuyện này sẽ tốn chút thời gian đấy. Ngồi xuống đi, tôi sẽ đi pha chút trà.
Vừa nói vậy, Shiki mở vali và lấy ra một hộp lá trà sencha. Đây là trà đặc biệt mà cậu tự trồng ở nhà, vậy nên nó có vị khác hẳn so với loại trà công nghiệp được bán bên ngoài. Dù nghĩ lại thì việc pha trà này cho một người lạ có hơi xấu hổ, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều về nó. Shiro ngồi xuống tại chiếc bàn bên cạnh, lí nhí nói vài từ "làm phiền cậu rồi" trong khi cúi đầu xuống. Cái sự ngại ngùng ấy khiến Shiki cảm thấy có chút dễ thương. Tuy nhiên, nói ra cái này thì nhiều khả năng sẽ bị gọi là thô lỗ, nên cậu tạm thời giấu cảm giác này đằng sau biểu cảm hờ hững của bản thân.
-Xin mời.
Một lúc sau, Shiki dọn lên hai chén trà và ngồi xuống đối diện với Shiro.
-Trước khi bắt đầu, tôi muốn hỏi một chút. Tại sao cậu không làm hợp đồng với chủ nhà?
-À, cái đó! À… ừm… thật ra chủ của ngôi nhà, cô Tsukikage Murasaki là dì của mình. Nửa tháng trước khi nghe mình muốn chuyển ra bên ngoài để tiện cho việc học thì dì đã đề nghị cho mình mượn căn hộ này.
Cô gái ngần ngại nhâm nhi một ngụm trà rồi kể lại.
-Để tôi đoán, nhà xa quá à?
-Ừm, năm ngoái mình có thể đi học bằng tàu điện, nhưng năm nay tuyến đó dừng hoạt động rồi. Cậu thì sao?
-Cũng vậy thôi.
Shiki đáp lại cụt lủn. Tất nhiên đó là nói dối, nhưng nếu nói rằng cậu dùng ô tô tới trường thì có lẽ không chỉ mất căn hộ mà còn có khả năng mất hết ấn tượng trong mắt đối phương, nên tạm thời giấu nó đi vậy.
Cả hai đều buông ra một tiếng thở dài đầy sầu não.
Cậu thật sự không muốn để tuột mất căn hộ tốt thế này, nhưng ở chung lại chẳng phải là một lựa chọn khả thi.
"Khoan đã, có được không nhỉ?"
Shiki nhìn lại vòng quanh căn hộ một lần. Ngoài nhà bếp và phòng khách là gian chung ra thì có hai gian phòng riêng.
"Nhưng mà cô gái kia chắc sẽ không đồng ý đâu nhỉ…"
-Sakatsuki, nếu cậu đồng ý thì mình nghĩ chúng ta có thể chia sẻ căn hộ này.
-Hả?
-Chẳng phải đó là cách tốt nhất hiện tại sao?
-Ừ, đúng là vậy nhưng…
Shiki day trán khi nghĩ tới những vấn đề luân lý đạo đức mà Shiro vừa bỏ qua. Ban đầu cậu còn tưởng cô gái này là kiểu người rụt rè, nhưng rõ ràng là cậu dã sai. Có thể nói ra điều đó một cách thẳng thừng như vậy, tới cậu cũng chẳng dám làm.
-Nghe này, nam nữ sống cùng nhau không phải chuyện đơn giản. Rất nhiều thứ có thể phát sinh khi sống chung, và tôi cũng không chắc đó là tốt hay xấu nữa. Tôi thì thế nào cũng được, nhưng là con gái thì nên nghĩ kĩ về mấy thứ này một chút đi chứ!
-Vậy là cậu lo lắng cho mình à?
Shiro nở nụ cười một cách ngại ngùng, hai bên gò má của cô đỏ lên một chút.
Thình thịch.
Lồng ngực của cậu thắt lại trước nụ cười ấy, cả khuôn mặt dường như đang nóng ran lên một cách mất kiểm soát.
-Thôi thì tùy cậu, sau này đừng hối hận đấy.
Mọi ý chí phản đối lại cô gái ấy của cậu đã bị bẻ gãy bởi một nụ cười.
-Cảm ơn nhé, từ giờ làm phiền cậu vậy, Sakatsuki.
Sau khi phải bất đắc dĩ mà đồng ý với việc sống chung, Shiki cảm giác như tinh thần của bản thân sắp bị vắt kiệt mất rồi. Sau khi dọn dẹp hai chén trà,cậu để Shiro chọn trước gian phòng mà cô muốn rồi kéo va li vào phòng còn lại. Chủ cho thuê của nơi này, cô Murasaki đã để lại toàn bộ đồ dùng cơ bản và nội thất, vậy nên người chuyển vào chẳng phải mang theo gì ngoài đồ cá nhân cả.
"Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?"
Shiki thầm nghĩ rồi rút chiếc điện thoại của mình ra. Nó là một chiếc điện thoại bàn phím cổ lỗ sĩ, cũng không có khả năng kết nối internet, nhưng dùng được vẫn là dùng được, vậy nên cậu chẳng có lí do gì để mua điện thoại mới cả. Trên màn hình hiện lên mười sáu giờ ba hai phút, bên ngoài có vẻ mặt trời cũng đang bắt đầu lặn. Cậu dồn sức bật dậy rồi lấy quần áo để đi tắm. Trong gian phòng của mỗi người cũng có nhà tắm riêng luôn, vậy nên chẳng phải lo tới mấy cái tai nạn nửa mùa như bắt gặp nhau lúc đang tắm, nhưng bù lại nó hơi nhỏ và không có bồn tắm.
Sau khi tắm xong, Shiki lại nằm xuống giường, nhưng vừa được một lúc thì bụng của cậu bắt đầu réo lên.
-Biết rồi, biết rồi, tao đi kiếm đồ ăn đây, đừng réo nữa.
Vừa bước ra ngoài căn bếp, cậu đã thấy Shiro đang lục lọi các tủ kệ.
-Mình nhớ là lần trước còn thấy vài hộp ramen ở đây mà.
-Không có đâu, cô Murasaki đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ ở đây trước khi đi rồi.
Giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của Shiki, cô gái ngay lập tức quay lại và đập đầu vào cánh cửa của tủ bếp. Cậu nhoẻn miệng nhưng không cười thành tiếng, sau đó đi tới chỗ cô và nhẹ nhàng hỏi.
-Không sao chứ?
-Ừ, mình ổn, nhưng sao cậu biết vậy.
-Tôi là người đã giúp cô ấy dọn dẹp căn hộ này mà. Dù sao thì, tôi sẽ đi mua chút nguyên liệu cho bữa tối đây, cậu muốn ăn chung hay ăn riêng?
-Đ-Được thật sao?
-Dù sao thì nấu cho hai người cũng dễ hơn một, coi như là cậu đang giúp tôi nấu ăn đi. Vậy là cậu có ăn chung hay không?
Shiro ngay lập tức gật đầu lia lịa.
"Có vẻ như cô ấy không biết nấu ăn."
Shiki vừa rảo bước tới siêu thị vừa nghĩ vậy.
Sau khoảng nửa tiếng, cậu trở về với hai chiếc túi chất đầy thức ăn trên tay, từ những nguyên liệu như thịt, cá, trứng, rau củ, hoa quả tới cả gia vị. Cậu nhanh chóng xếp gia vị lên gian tủ bếp và ném gần hết đống nguyên liệu vào trong tủ lạnh. Xong xuôi, Shiki lấy ra một gói mì soba cùng ánh nhìn đầy thất vọng.
-Ngày mai, nhất định phải mua được gạo về.
Shiro ngồi một bên ở chiếc bàn đối diện với bếp, lặng lẽ quan sát cậu chuẩn bị bữa tối. Đôi mắt ấy cứ chăm chú dõi theo những thao tác dứt khoát và cử động mượt mà của cậu khi xử lý từng nguyên liệu, và rồi nó ánh lên một sự hiếu kì hướng tới chính người con trai kia.
-Cậu có vẻ rất giỏi nấu ăn nhỉ?
Khi nghe được lời của Shiro, tay cậu chậm lại một chút, đôi mắt đăm chiêu như nhìn về một nơi nào đó xa xôi. Sau một lúc, Shiki mới đáp lại câu hỏi.
-Không có gì đâu, cũng chỉ là mấy món đơn giản thôi mà.
Một lúc sau, Shiki mang tới hai bát mì soba nóng nghi ngút hơi nóng. Cái mùi hương thanh thoát dịu nhẹ của nước dùng lại kích thích bao tử tới mức bất ngờ, khiến bụng của Shiro réo lên. Cô gái đỏ mặt ôm lấy cái bao tử đang mất kiểm soát, còn cậu trai nhìn thấy vậy lại nở nụ cười an tâm.
-Tôi còn đang lo là cậu sẽ không thích nó chứ.
-Cảm ơn cậu.
-Thưởng thức đi, đó là lời cảm ơn tốt nhất đối với tôi đấy.
-Được rồi, vậy thì cảm ơn vì bữa ăn.
Sau khi Shiro đã bắt đầu ăn, cậu mới ngồi xuống bàn và chắp tay lại.
-Cảm ơn vì bữa ăn.
Bữa tối hôm nay là mì soba phong cách năm mới với chả cá và tempura tôm. Nước dùng thanh nhẹ, cùng với sợi mì trơn và mềm rất dễ ăn, phù hợp với những ngày mệt mỏi thế này. Shiki chậm rãi tận hưởng món ăn bản thân làm ra, cuối cùng cũng có được cảm giác thư giãn sau cả ngày hôm nay.
Sau bữa ăn, Shiro hừng hực khí thế xung phong dọn dẹp bát đũa và nói rằng: "Cậu đã cất công mua nguyên liệu và nấu rồi, nếu mình không làm được việc đơn giản này thì chẳng phải sẽ thành kẻ ăn bám sao!" vậy nên cậu cũng chẳng phản đối được. Cuối cùng, Shiki quyết định ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi chút, tiện tay cầm theo một quyển tiểu thuyết.
-Ngày hôm nay quá bận rộn rồi, tới bây giờ mới có chút thời gian đọc sách.
-Cậu đang đọc gì vậy?
Vừa mới mở cuốn sách ra thì giọng của Shiro như thì thầm vào tai cậu từ phía sau khiến Shiki giật mình mà bật dậy. Không, có lẽ là do chất giọng của cô quá mềm mại nên mới tạo ra cảm giác như nói thầm vậy.
-A, xin lỗi, có vẻ lỡ làm cậu bất ngờ rồi.
Shiro rụt rè cười nhẹ, còn cậu thì thở phào tự trấn an bản thân rồi trả lời.
-Không có gì đâu, chỉ là tôi hơi tập trung quá mức thôi.
-Vậy à, thế thì may thật. Mà cuốn sách đó là gì thế?
Cô có vẻ tò mò về cuốn tiểu thuyết trong tay cậu.
-Không có gì đâu, chỉ là một đầu truyện tôi vô tình gặp qua thôi. Nó là sách tự xuất bản nên cũng chẳng nổi tiếng lắm đâu.
-Nghe có vẻ thú vị, cậu thấy nó thế nào?
-Nếu cậu tò mò thì tôi khuyên rằng nên tự mua về để trải nghiệm. Nhưng nếu về ý kiến chủ quan của tôi thì tác giả của nó nên được đánh giá cao hơn. Nội dung của câu truyện dù chỉ là những thứ bình thường xảy ra trong cuộc sống nhưng cách tác giả sử dụng góc nhìn của những đồ vật thay vì con người rất là độc đáo. Không những vậy, rõ ràng tác giả còn là người rất hiểu biết khi có thể đưa triết lý hiện đại vào cách mà các nhân vật tương tác với nhau. Nếu được chú ý hơn một chút thì có lẽ tác giả đã bước chân vào giới chuyên nghiệp rồi. À, suýt quên, cuốn sách tên là "Trăng Xanh" của tác giả Shiratsuki, nếu cậu muốn đọc.
-Cảm ơn nhé, mình sẽ đọc thử nó xem sao. Mà hôm nay có lẽ mình hơi mệt nên sẽ về phòng trước đây, chúc ngủ ngon nhé, Sakatsuki.
Shiro nhanh chóng về phòng ngay sau khi chúc buổi tối cậu. Dường như cử chỉ có hơi vội vã, nhưng Shiki cũng không để ý nhiều. Cậu trở về nằm xuống ghế sô pha và đọc tiếp cuốn sách đang dở giữa chừng.
Bên trong gian phòng của mình, Shiro đang lăn lộn trên giường với khuôn mặt đỏ như trái cà chua. Có mơ cô cũng không ngờ được rằng cuốn truyện tự sáng tác và phát hành của mình cuối cùng lại đến tay một người sống ngay bên cạnh cô, đã vậy người ấy còn đánh giá cao nó như vậy. Cảm giác xấu hổ và hạnh phúc hòa quyện vào nhau biến tâm trí của cô gái thành một mớ bòng bong, nhưng chắc chắn là niềm vui đang lộ rõ trên khuôn mặt của cô.
"Dù quá xấu hổ để trực tiếp nói ra, nhưng cảm ơn vì đã ủng hộ mình nhé, Sakatsuki."
-Cuối cùng cũng đọc xong, cảm giác hoàn thành cuốn sách này đúng là thỏa mãn thật đấy.
Shiki đóng cuốn tiểu thuyết lại rồi đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha. Đã hơn mười hai giờ dêm, có lẽ lúc này Shiro đã say ngủ rồi, vậy nên Shiki cố gắng di thật nhẹ nhàng để không phát ra âm thanh. Vừa vào trong phòng, chiếc điện thoại lại bất ngờ vang lên nhạc chuông khiến cậu phải nhanh chóng bắt máy ngay lập tức.
-Alo, số này là… cô Murasaki? Sao cô gọi vào giờ này vậy?
[Chào buổi tối, Shiki! Cô gọi điện hỏi thăm chút thôi, về cả cháu và đứa cháu gái ngốc của cô.]
-Nhờ ơn cô mà cháu được một ngày phiền phức đấy. Còn về cháu gái cô thì cô ấy có vẻ không thấy phiền gì cả, thậm chí còn là người để xuất việc chia sẻ chỗ này nữa chứ. Thật tình, cháu thấy lo cho cô gái vô tư này đấy.
[Cô hiểu mà.]
-Và cách giải quyết của cô là ném cái vấn đề đó cho cháu.
[Cố lên, cô tin cháu!]
-Đừng có mà tự tiện như thế.
Shiki gằn giọng, tuy nhiên, cái gằn giọng đó chứa đầy sự bất lực và thờ ơ như thể đã chấp nhận chuyện xảy đến.
[Thôi nào, nể tình mối quan hệ của chúng ta mà giúp đỡ người bạn già này đi được không. Cháu là hy vọng duy nhất của ta đấy, Shiki!]
-Thứ nhất, trích dẫn Star Wars sẽ không giúp cô đâu. Thứ hai,… thôi được rồi, coi như cô thắng, bây giờ mà để cháu gái cô bị làm sao thì chắc cháu cảm thấy tội lỗi tới hết đời quá.
[Shiki mà cũng có lúc quan tâm tới một người vừa mới gặp cơ à, lạ đấy.]
Lúc này, trong đầu cậu hoàn toàn có thể nhìn thấy hình ảnh Murasaki đang cười phía bên kia đầu dây.
[Cảm ơn cháu nhé, Shiki.]
-Cậu ấy quan trọng với cô lắm nhỉ?
[Con bé là thứ quan trọng nhất thế giới này đối với cô.]
-Cháu nghĩ cháu có thể hiểu tại sao.
Cả hai đều đang cười.
Vậy là cuộc sống rắc rối của cậu và cô gái vô tư ấy bắt đầu.