webnovel

Điều ước

Autor: NgoSum
Adolescente
Terminado · 7.3K Visitas
  • 3 Caps
    Contenido
  • valoraciones
  • N/A
    APOYOS
Resumen

Chapter 1Chương 1

Ông Phan đã ngoài ba lăm, cưới vợ được gần bốn năm, quan hệ tình dục bình thường nhưng vẫn chưa có con đầu lòng, người nhà khuyên hai vợ chồng ông nên đi khám sức khỏe, hai người ừ à đồng ý.

Ngày vợ chồng ông đi khám cảm xúc không khỏi thất vọng, vợ ông sức khỏe bình thường còn ông lại mắc bệnh tắc nghẽn ống dẫn tinh không thể có con.

Vượt lên tất cả, tiến hành phẫu thuật chạy chửa đủ nơi cuối cùng vợ ông cũng có thai đứa con đầu tiên của hai người.

Tháng 3 năm Nhâm Ngọ, gia đình nhà họ Phan chào mừng thành viên mới, là một thiên thần đáng yêu, đứa nhỏ mà gia đình không ngừng mong mỏi nhiều năm.

Nhưng đã tạo ra sự sống sao lại tồn tại kiếm khuyết.

-----------------------

Một bệnh nhân bị bệnh viêm phổi bẩm sinh có thể sống được bao lâu?

Thời đại công nghệ số phẩu thuật cũng không phải điều khó gặp, nhưng nếu phát hiện trể thì sao?

Phan Thương, cô bé tháng 3 đã mang đến cuộc đời gia đình ông bà cũng là một trong số những bệnh nhân của căn bệnh Viêm Phổi bẩm sinh.

Một cuộc sống không ô nhiễm, không tiếp xúc bên ngoài, từ nhỏ đã phải thường xuyên đến bệnh viên khám đó chính là cuộc sống thường trực của Phan Thương.

Chưa đến một tháng cô phải vào viện hai lần, hôm nay đã vẻn vẹn tròn mười tám năm đến nơi này, chẳng còn xa lạ, đây như ngôi nhà thứ hai của cô vậy.

Quen thuộc, rất quên.

Cũng trong khoa nội này, lần đầu tiên Phan Thương gặp Hồ Hoàng, khoảnh khắc cô mở cửa bước vào cũng là lúc Hồ Hoàng ngẩn đầu, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.

Thân mang bệnh, Phan Thương biết bản thân cô không thể sống được lâu, cầm cố lắm cô mới sống được đến ngày hôm nay, cô tự thuyết phục không cho phép rung động trước bất kì ai.

Nhưng lần này cô đã rung độn, rung động ngay từ ấn tượng đầu tiên, trước vị bác sĩ điều trị chính.

"Xin chào, cháu là Phan Thương." 

Hồ Hoàng chỉ tay đến bên ghế đối diện nhiệt tình nói: "Cháu ngồi đi!"

Phan Thương nhỏ nhẹ đi vào, tiện tay đóng cửa theo chỉ dẫn của bác sĩ Hồ ngồi xuống.

Cô đặt bệnh án trên tay lên bàn: "Đây là hồ sợ bệnh, bác sĩ Nguyễn bảo cháu đến đây ạ."

Hắn gật đầu, ánh mắt nhìn cô: "Chào cháu, từ giờ tôi sẽ là bác sĩ điều trị chính cho cháu."

Hồ Hoàng cầm bệnh án lên xem, mắt không rời hỏi: "Gần đây cảm thấy thế nào?" 

"Đỡ hơn nhiều rồi ạ."

"Bẩm sinh!"

"Vâng, di chuyền từ ba."Phan Thương thành thật đáp.

Bác sĩ Hồ gật đầu coi như đã nghe: "Gần đây cháu có đến trường không?"

"Có ạ, nhưng thỉnh thoảng thôi."

"Khó thở?"

"Vâng."

"Được rồi, đây là số điện thoại của chú, khi nào cháu cảm thấy khó chịu thì gọi đến."

"Vâng."

Nhìn bóng dáng cô bước đi khỏi phòng, Hồ Hoàng không khỏi rũ mắt.

Thời gian sau, Phan Thương thường xuyên đến phòng khám, một là khám bệnh còn lí do khác chỉ đơn giản để trò chuyện cùng bác sĩ Hồ.

Thật ra bác sĩ Hồ cũng không phải già, hắn lớn hơn Phan Thương mười ba tuổi so với tuổi của cô thì hơi lớn thật, nhưng năm nay hắn chỉ mới ba mốt thôi.

Cũng đơn giản mà, trở thành một bác sĩ không đơn giản chút nào, vừa có tài lại phải tốn thời gian để học hỏi.

Ba mốt đã trở thành bác sĩ khoa nội cũng không tầm thường rồi.

"Hôm nay cháu lại mang cơm trưa đến à?"

Phan Thương cười, cầm hộp cơm tự làm lên trả lời: "Vâng."

Hồ Hoàng cứng mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra thật tự nhiên ngồi xuống bên bàn ăn, hắn mở hộp cơm ra, lấy thìa múc từng muỗng nhỏ đưa vào miệng nhai.

Vài ngày trước đây, Phan Thương có đến đây khám bệnh, thấy bác sĩ Hồ chật vật làm việc đến không có thời gian ăn uống, lòng tốt nổi lên Phan Thương liền đề nghị mang cơm trưa đến cho bác sĩ Hồ.

Dù sao cô cũng có niềm yêu thích đặc biệt với nấu ăn, đặc biệt món ăn cô tự nấu có người thưởng thức lại càng vui hơn nhiều.

Nếu như cô có thể ăn những món mình nấu thì tốt quá, đáng tiếc đồ cô có thể ăn đều phải được bác sĩ cho phép, còn lại cô chỉ có thể nhìn người khác ăn.

Thật bất công phải không, người mê nấu nướng lại không thể ăn những món ăn bản thân tự nấu.

"Có ngon không ạ."

"Ngon."

Phan Thương cười vui vẻ, hai mắt tít lại không còn thấy ánh mặt trời: "Vậy ạ, đó là lần đầu cháu sáng tạo cá kho với muối tiêu." 

Cũng không hẳn là muối tiêu, thật ra có bao nhiêu gia vị trong bếp cô đều bỏ vào.

"Cháu đang nghĩ thử xem mai nên nấu món gì!" Phan Thương hồn nhiên nói.

Miêng nhai cơm trong vô thức, đột nhiên mặt hắn khựng lại, ho liên tục, làm Phan Thương lo lắng không thôi, cô vòng qua bên cạnh đứng đằng sau vỗ vỗ lưng cho hắn, sót ruột hỏi: "Chú có bị sao không?"

"Không, không sao." Hắn nói bằng giọng khàn đặc.

Đứng lên rót li nước uống một hơi dài, cô họng cũng được thanh lọc khỏi mùi vị mặn chát của thịt kho kèm với một chút vị là lạ.

Không biết tối nay về nhà có bị đau bụng như lần trước không, chắc phải chuẩn bị thêm lá ngãi cứu.

"Mai cháu không đến trường?"

Cứ nghĩ chú vì lo lắng cho thời gian học của mình, Phan Thương lại càng nhiệt tình hơn: "Có chứ ạ, nhưng cháu về là có thể nấu ăn liền thôi."

Nhìn đồng hồ trên tay, Phan Thương trợn mắt, đã trể như thế rồi sao, cô nên trở về thôi, không lại trể giờ học mất.

También te puede interesar

Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý

Truyện Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý của tác giả Kiều Diêu kể về bạn trai cũ của Trịnh Thư Ý bắt cá hai tay, ông cậu của “tuesday” lại đi Rolls-Royce Phantom, thậm chí biển số xe là một dãy ngũ quý siêu ngầu. Chia tay được vài hôm, Trịnh Thư Ý lại bắt gặp chiếc xe Roll-Royce Phantom biển số ngũ quý ở trước cổng khách sạn. Nhớ đến gã bội bạc và cô ả thảo mai của anh ta cứ như hình với bóng, cô lại cảm thấy khó chịu. Muốn tiết kiệm hai mươi năm phấn đấu á? Nằm mơ nhé! Lại còn muốn làm người thân với tôi ư? Được thôi, tôi đây sẽ làm mợ của mấy người, để đến khi cần nịnh nọt thì mấy người cũng phải cung kính với tôi. Không biết lúc ấy Trịnh Thư Ý lấy tự tin ở đâu ra, cô nở nụ cười nhẹ nhàng gõ cửa sổ ghế sau Roll-Royce Phantom. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông trẻ tuổi nhìn sang với ánh mắt sâu thẳm đầy quyến rũ đằng sau cặp mắt kính. Con tim Trịnh Thư Ý khẽ nảy lên: Ả thảo mai kia trông chả ra sao mà cậu cô ta lại đẹp trai thế này ư? Vài tháng sau, Trịnh Thư Ý thân mật kéo tay người đàn ông ngồi vào ghế sau Roll-Royce Phantom, nhìn thấy ả thảo mai và tên bội bạc kia từ xa, cô ngang ngược ngoắc tay với bọn họ: “Thấy người lớn sao không chịu đến chào?” Gương mặt cô ả tái mét như màu gan heo, chậm rãi bước tới, nhìn tài xế đang ngồi trên ghế lái, gọi một tiếng, “Chào cậu.” Trịnh Thư Ý: “…?” #Tôi tốn công tốn sức rốt cuộc lại cua lộn người?# #Ngại quá anh gì ơi, bây giờ chúng ta không quen nhau nên xin anh buông tay nhau ra!#

DaoistCGJowA · Adolescente
Sin suficientes valoraciones
3 Chs

(Nữ phụ văn) Cốt truyện đã tan vỡ

Thẩm Nhược Giai xuyên rồi, xuyên qua một cuốn truyện đam mỹ khẩu vị nặng mà cô từng đọc.Cuốn truyện đã hủy hoại tam quan của cô. Trước khi xuyên, Thẩm Nhược Giai còn cùng fan của cuốn truyện đó mắng nhau trên mạng tới khí thế ngất trời. Kết quả, cô thắng, đám độc giả thua mà tức giận đến hộc máu. Thẩm Nhược Giai hài lòng đi ngủ, mở mắt ra cô đã xuyên vào cuốn truyện đó. Bi kịch không dừng lại ở đó, bi kịch hơn là... Cô thành một nhân vật nữ phụ chết ở giữa cốt truyện. Thẩm Nhược Giai khóc ròng, đây gọi là nghiệp quật sao? Cô quyết tâm muốn sống tới đại kết cục của truyện. Cô nhất định phải sống thọ hơn bọn nhân vật chính kia. Cô muốn làm người qua đường. Nhưng mà... Vì sao đám nhân vật chính không đi theo cốt truyện? Bọn họ vì sao nhìn cô với ánh mắt kì quái vậy? Cuối cùng, Thẩm Nhược Giai phát hiện cốt truyện đã tan vỡ. Làm sao bây giờ?! Ta chỉ muốn làm người qua đường nhưng đám nhân vật chính lại có ý đồ với ta?! (╥﹏╥) -------- Lời tác giả: Vote và cmt của các bạn chính là nguồn động lực của mình. Không có loại bẻ cong thành thẳng đâu nhé, bạn nào chưa đọc mà nhận xét lung tung kiểu đấy là mình táng cho đấy :). Nếu không thích truyện thì xin hãy lặng lẽ rời đi, đừng cho vào mấy danh sách đọc như là Douma truyện nhảm,...:) không thích thì hãy lướt qua nhau chứ đừng có tổn thương nhau như thế, thân ái.

JC8 · Adolescente
Sin suficientes valoraciones
10 Chs

[Ansatsu Kyoushitsu] Người mới

Lớp 3-E của Trường Trung học Cơ sở Kunugigaoka, hay còn gọi là lớp End, một lớp cặn bã, chỉ chứa những con người dưới đáy của xã hội. Thế nhưng một ngày, một sinh vật bạch tuộc màu vàng tự xưng là người sẽ phá hủy Trái Đất trong tương lai xuất hiện với những sức mạnh phi thường. Và lớp E phải trở thành nơi đào tạo các sát thủ chuyên nghiệp để giết hắn ta. Cùng với một cô gái. Từ đó, câu chuyện được hé mở. ////////////// Cre bìa: mattroichanly- (@UYB_Team) ////////////// Vui lòng không mang đi nơi khác, truyện của mình chỉ được đăng tại Wattpad và Webnovel nick SinaDan. Nếu phát hiện có ai đem đi thì mình sẽ tạm ẩn truyện đến khi mọi chuyện giải quyết xong. Nếu ai thấy nơi nào reup lại truyện của mình thì hãy báo cho mình, xin cảm ơn. Nếu bạn nào đang đọc những dòng này ở một nơi khác ngoài Wattpad và Webnovel nick SinaDan này tức là các bạn đã đi sai đường rồi đấy :))) Hãy đọc ở chỗ chính chủ, ủng hộ để có thể có thêm nhiều chương mới một cách đều đặn ha :))) ------------------- Một fic được viết ra để tự thẩm :))) Nhưng dù thế vẫn đặc biệt đầu tư chất xám và tâm huyết vào Đặt tên truyện cho có thôi nên mọi người đừng quan tâm quá :D

SinaDan · Adolescente
Sin suficientes valoraciones
27 Chs