Cho nên, ông chỉ đành tiếp tục bám lấy mà thôi.
Mắt nhìn thấy trời sắp tối, nhưng vương gia không có chút ý muốn rời đi, lẽ nào đêm nay, hắn còn muốn ngủ lại đây? Cho dù là ngoài kia tuyết bay đầy trời, nhưng Chiến Vương Phủ cách nơi này cũng rất gần mà.
Phúc công công cũng không thắc mắc quá lâu được vì lúc này có một tiểu thái giám từ bên ngoài tiến vào. Sau khi nghe lời bẩm báo của tiểu thái giám, ánh mắt ông nhíu lại, bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía Quốc sư đang chuyên tâm xem kinh thư, lại nhìn bề phía Chiến vương ngồi buồn chán uống rượu không nói một câu nào trên mặt đất. Sau một hồi nghĩ rồi lại nghĩ, ông vẫn là nên bước nhẹ lên phía trước, đứng thẳng bên cạnh Lam Vân, hắng giọng nói nhẹ: "Quốc sư, Chiến vương phi cầu kiến."
Động tác lật sách của Lam Vân khẽ dừng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ cũ. Sau đó, Lam Vân liếc nhìn Sở Tuyệt một cái, đôi con ngươi im lặng không lên tiếng.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com