Phúc công công nhẹ than một tiếng. Thật là nghiệt duyên mà!
Sở Tuyệt nhìn ánh mắt vừa ngỡ ngàng hoang mang vừa ẩn chứa nỗi bất an của Lam Vân, trái tim lạnh lùng vô cảm đột nhiên đau thắt từng cơn, nhưng dù sao thì biết đau đớn cũng tốt hơn vô cảm nhiều lắm rồi.
Hắn thậm chí còn cảm thấy, như thế này cũng tốt.
Ít nhất hắn ta sẽ không đắc đạo thành Phật, biến mất khỏi nhân gian này mãi mãi.
Nhìn bọn họ rời đi, Lam Vân ngây ngẩn. Hắn đột nhiên nói: "Phúc công công, vừa nãy tiểu tăng... làm gì sai sao?"
Mí mắt Phúc công công giật giật. Sau khi suy nghĩ một lát, ông ta lên tiếng chỉ vẽ cho hắn đôi điều: "Quốc sư, mặc dù người là kẻ xuất gia, nhưng dù sao thì vẫn có sự khác biệt nam nữ với vương phi. Người tặng cho vương phi một cuốn kinh thư, thật ra chuyện này cũng không có gì to tát, nhưng thân phận vương phi quá đặc biệt, chẳng may sau này có kẻ nào vu vạ người và vương phi có tư tình, việc này... việc này quả thật không hay chút nào."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com