"Đến phủ của Ngụy Uyên tiên sinh để làm gì?" Phong Cẩn không hiểu.
Khương Bồng Cơ không hỏi trả lời mà lại ngược lại: "Hoài Du có biết gì về quận Mạnh ở Thương Châu không?"
So với hoàn cảnh học tập tương đối khép kín của Liễu Lan Đình, việc học của Phong Cẩn rộng mở hơn một chút.
"Quận Mạnh của Thương Châu? Đương nhiên là biết, nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện vừa rồi?"
"Vậy Hoài Du có từng nghe được tin tai tiếng nào ở quận Mạnh không? Ví dụ như quý nữ của sĩ tộc nào đó bị người ta làm nhục, nhưng vẫn không tìm được hung thủ?"
Khương Bồng Cơ mở miệng ra là tung một tin tức lớn như thế, khiến cho mặt mũi Phong Cẩn xanh mét rồi đỏ lên, cuối cùng là đen sì, y như một cái bảng pha màu.
"Vớ vẩn, người quân tử sao có thể đi nghe ngóng những loại tin tức này?"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com