"Nghe thấy Hoài Du gọi ta rồi, không cần phải to tiếng thế đâu, làm hàng xóm láng giềng biết hết."
Không đợi Phong Cẩn nổi bão, Khương Bồng Cơ tung người nhảy lên, mượn lực từ mặt tường mà trèo lên, vững vàng đứng trên đầu tường.
Còn Phong Cẩn thì hai tay ôm chặt lấy bờ tường, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Cậu ta run rẩy ngẩng lên nhìn Khương Bồng Cơ, ánh mắt giống hệt như đang nhìn kẻ thù của mình.
Biết thừa Khương Bồng Cơ vô cùng không đáng tin thế mà cậu vẫn còn ngây thơ nghe theo, đúng là vô cùng nhục nhã!
Trong lòng Phong Cẩn đang giằng xé dữ dội, chỉ hận không thể bóp chết chính mình của mấy phút trước.
"Xin thầy đừng trách, học sinh và Hoài Du hôm nay đến đây thật sự là vì có nguyên nhân, bất đắc dĩ mới phải trèo tường."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com