Trong mắt Vân Tiên chỉ lóe lên một tia sắc bén, vẻ mặt của cô không hề thay đổi. So với Vân Tiên, đám học sinh cùng trường đều vô cùng căng thẳng khi nghe thấy tiếng hét của học viên trường quân đội Võ Lâm vọng lại từ xa.
"Có… Có chuyện gì vậy… Xảy ra chuyện gì thế?" Hàn Minh thay đổi sắc mặt, anh ta vội vàng quay đầu nhìn về phía Lãnh Hàn Triết, thốt lên một câu với giọng sợ sệt.
"Là… Nghe âm thanh này thì có lẽ họ đã bị bầy rắn đuổi theo, mọi người chạy mau đi!" Sắc mặt của Lãnh Hàn Triết cũng vô cùng khó coi nhưng so với những người xung quanh, anh ta đã là người bình tĩnh nhất rồi.
"Rắn? Cả đàn luôn sao? Tôi sợ nhất là rắn! A a a a!" Lâm Thục Nhã sợ tới mức suýt không đứng vững nổi nữa mà ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt, quay người lại với với suy nghĩ đầu tiên là ôm đầu chạy.
"Là cả bầy rắn! Không được chạy!" Vân Tiên nhẹ nhàng ngồi xổm xuống đất, cô vươn tay áp lên mặt đất để cảm nhận sự rung động từ xa truyền tới.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com