webnovel

(Đoản) Người Ấy Đến, Mang Theo Làn Gió Xuân - Mạn Mạn

Tên truyện: (Đoản) Người ấy đến, mang theo làn gió xuân Tác Giả: Mạn Mạn Thể loại: Thanh xuân vườn trường Rất lâu sau này, tôi mới biết rằng, thực ra, thanh xuân là một điều gì đó rất ngắn hạn. Tưởng chừng như chỉ là một cơn gió Tây Bắc thổi qua, hay là một cơn mưa rào đầu hạ. Lúc đó, tôi liền nhận ra rằng, thanh xuân dù rất ngắn hạn, nhưng được gặp cậu là điều không hối tiếc. Thanh xuân ấy, có cậu, có nắng mưa, có những cơn gió bấc, và cả những cảm xúc non nớt thời niên thiếu...

YmmHann · Adolescente
Sin suficientes valoraciones
5 Chs

Người ấy đến, mang theo làn gió xuân

Người ấy đến, mang theo làn gió xuân

Xuân. Gió nhè nhẹ thổi, phả từng hơi lạnh vào cổ của nó. Nhấc chân bước tới cửa sổ, giơ tay chực đóng lại. Bất chợt, đôi nhãn cầu đen lướt nhẹ khung hình ngoài kia, một hình ảnh lọt vào tầm mắt. Dưới cơn mưa phùn mùa xuân, cảnh một cô chị lớn tay cầm ô, tay bế một đứa trẻ đưa vào ngôi nhà gần đó, không biết cô gái ấy nói gì mà đứa trẻ kia cười ghê lắm, sau đó cậu còn chu môi, thơm nhẹ vào má của cô gái ấy kia rồi vẫy tay tạm biệt. Thẫn thờ nhìn vào nụ cười tươi tắn của cô gái nọ, tim nó thắt lại từng đợt, những cảm xúc đè nén bao năm qua bỗng dưng bùng nổ, cuồn cuộn như bạch huyết trong người, ồ ạt chảy qua từng tế bào, từng mạch máu, len lỏi tìm chỗ thoát ra nhưng không thể.

Trên chiếc ra- đi-ô mới tình mà nó vừa mua từ tuần trước, phát ra tiếng hát tinh tế đượm cảm xúc của cô ca sĩ nào đó mà nó không biết tên. Câu hát dân ca nhẹ nhàng trôi trong không khí rồi lọt vào màng nhĩ của nó, đánh từng trống liên hồi vào lồng ngực. Nó cúi đầu, rũ mí mắt, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bành. Nó nhớ...rất nhớ người ấy – người đưa nó ra khỏi vòng u ám của bóng tối và cũng là ngườ mà nó kính trọng suốt đời.

Ngay từ lúc vừa sinh ra, nó đã không biết cha mẹ mình là ai, dường như, nó có mặt trên đời chỉ là do sự việc ngoài ý muốn. Nó nhìn những gia đình nhỏ ấm cúm, nhìn vào những người bạn của nó, nó ganh tị. Nó thừa nhận rằng nó rất ganh tị, nó cũng từng ước ao rằng sẽ có một gia đình như thế, có cha có mẹ và cũng từng ước ao rằng cha mẹ nó sẽ cho nó một cái tên. Phải. Chỉ là một cái tên thôi. Cái tên mà cha mẹ nó sẽ vui khi nghe, và sẽ luôn lấy nó để làm động lực mỗi khi làm việc. Nó cũng từng nghĩ rằng, chỉ cần được gặp cha mẹ nó, dù giàu hay nghèo, nó cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ cần được ở trong vòng tay của cha, cảm nhận những nụ hôn nồng nhiệt của mẹ...Thế là được rồi.

Nhưng tất cả chỉ là mộng tưởng, mà mộng tưởng thì mãi vẫn chỉ là hư vô. Trải qua bao nhiêu năm, nó cứ sống dưới cái bóng của người khác, rất muốn phá vỡ vỏ bọc nhưng lại ngần ngại. Nó thiếu thốn tình thương, nó rất muốn bỗng dưng được ai đó quan tâm, để ý đến nó nhưng những gì nó nhận được chỉ là những lời lăng mạ, sỉ nhục.

Từ lúc mới sinh ra, nó đã có thân hình biến dị, ngoại trừ việc nó có một đôi mắt rất sáng và rất đẹp thì còn lại nó chẳng được gì, bị bớt biến dạng bẩm sinh, lại còn thọt một chân, nhìn nó vô cùng chật vật.

"Mày là đồ quái vật"

"Đồ nghiệt chủng"

"Đồ con hoang"

Những lời nhục mạ này đã đeo đuổi nó từ lúc nó còn nhỏ tới giờ. Dù nó có cố gắng làm việc như thế nào, cố gắng thay đổi mình ra sao thì những lời nói này cứ theo đuôi nó mãi. "Đúng là đồ không có cha mẹ, không có giáo dục" Câu cửa miệng của những người hay sỉ nhục nó, nó đã nghe thuộc tới mức nằm mơ cũng nghe thấy. Các bạn của nó thì cố ý cô lập nó, bọn chúng tranh dành đồ chơi, thức ăn của nó, xem việc đánh đập nó là một trò tiêu khiển rất thú vị. Những việc làm tàn nhẫn và vô tâm của những người xung quanh nó đã vô tình tạo cho nó một cái bóng tâm lí. Nhưng rồi cô ấy bước tới, tựa như ánh nắng xua tan sự lạnh lẽo quanh nó, như ngọn gió thổi tình thương vào trái tim nó.

Lúc nó gặp cô là lúc nó bọn bạn xấu đánh đập, nó bó gối, úp mặt xuống, thút thít khóc. Bất chợt, một vòng tay mảnh khảnh vòng qua lưng nó, khẽ siết nó lại ở trong lòng. Cảm giác ấm áp truyền vào da thịt, chui vào những lỗ chân lông, rót vào trong trái tim nó khiến nó run lên từng đợt. Như quả bóng bay bị chọc thủng, nó oà khóc, đem bao uất ức bấy lâu nay bùng phát ra ngoài, nó bất chấp khóc, dù không biết người đang ôm mình là ai. Bàn tay của cô nhẹ nhàng vỗ trên lưng nó. Nó nén khóc, ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn cô. Khoé môi cô nhếch lên thành hình bán nguyệt, cái lúm đồng tiền nhỏ lấp ló nhìn nó. Gương mặt cô gầy gầy xương xương, đôi mắt phượng tràn ngập ý cười, những sợi tóc mai lưa thưa trên cái trán cao. Tim nó đập mạnh, vành tai đỏ lên, đưa hai tay lên vụng về lau nước mắt, lại khiến gương mặt trở nên lem luốc hơn. Cô phì cười, đưa bàn tay lên lau giùm nó. Bàn tay cô thô ráp sần sùi, từng chỗ bàn tay cô chạm vào, để lại cảm giác tê tê. Đôi mắt to tròn của nó nhìn cô không chớp, đáy mắt hiện lên sự ngần ngại. Nó đờ đẫn nhìn cô, tưởng chừng như đây chỉ là một giấc mơ, nó bỗng nhiên cảm thấy cô thật đẹp, một vẻ đẹp tình khiết và thánh thiện.

Từ lần đó trở đi, cô luôn bao bọc, che chở cho nó, khiến cho những người đã từng bắt nạt nó phải e dè. Nhưng việc đó chỉ xảy ra khi cô ở cùng nó. Còn nhớ có lần, cô quên đồ ở trong lớp, liền để nó ở cổng trường rồi chạy vào để lấy thì cái bọn hay bắt nạt nó chạy tới, xô ngã nó dưới đất, thụi từng cú đấm, cú đá vào người nó, miệng thì liên tục nói: "Đồ quái vật", "Đồ sao chổi",... Lúc ấy, nó bỗng nghe tiếng cô, rồi tiếng chạy rầm rập của bọn chúng. Cô vội vàng chạy lại, đỡ nó dậy, xoay xoay người nó, miệng liên tục hỏi: "Em có sao không ?",... Bỗng nhiên nó nắm nhẹ vạt áo cô, ngước đôi mắt ầng ậc nước lên, thút thít hỏi:

- Chị ơi,...em không phải là quái vật đúng không chị?

Giọng nói non nớt vẫn còn nghèn nghẹn tiếng nức của nó như một nhát dao chí mạng đâm vào tim cô. Lại nghe tiếng nó hỏi:

- Chị ơi, em không phải là sao chổi, không phải là nghiệt chủng, không phải là con hoang đúng không chị? Em cũng có ba mẹ mà đúng không chị!?

- Chị ơi, chị không xem em là quái vật đúng không chị?

- Chị ơi, chị...đừng bỏ em một mình chị nhé !?

Người cô run rẩy, khoé mắt ửng đỏ, cô vòng tay ra ôm nó vào lòng, yên lặng không trả lời. Nó dụi dụi vào ngực cô, bàn tay nhỏ vòng qua người cô, khẽ siết lại...

______

Nó giật mình, thoát ra khỏi vòng xoáy của quá khứ. Từng kí ức ấy như một dòng thác mạnh mẽ chảy vào đầu nó, những hình ảnh ấy rõ mồn một, đánh mạnh vào cung bậc cảm xúc của nó, khoé mắt nó đã đỏ từ bao giờ. Nó vụt dậy, quơ tay lấy cái áo khoác, xách theo chiếc ô nhỏ, vội vàng bắt xe.

"Cạch" – tiếng đóng cửa ô tô vang lên lạnh ngắt. Nó thẫn thờ bước xuống, cước bộ đi về cánh cổng phía trước. Nhẹ nhàng đặt bó hoa ly xuống ngôi mộ nhỏ, nó đờ đẫn nhìn hồi lâu, rồi mới mấp máy nói:

- Chị! Lâu ngày em không tới thăm chị... em thật có lỗi quá!

- Chị! Em mang tới cho chị bó hoa chị thích nhất đây!

- Chị! Đã hơn 20 năm rồi...Em đã không còn là đứa trẻ hay khóc như trước nữa. Tất cả đều nhờ chị đấy! Chị chính là người cho em tình thương, cho em sự tự tin và là...người đầu tiên quan tâm em.

- Chị! Em về đây! Tạm biệt chị nhé!

- Nhớ chị...người bạn đầu tiên của em! Thật tiếc, khi những lời trong tâm khảm của em, đã không kịp nói với chị!

Lững thững bước ra khỏi nghĩa trang, từng câu nói cuối cùng của cô vọng về, đọng lại bên tai nó. Nó nhớ cô từng nói rằng: cô có người em trai rất giống nó, nhưng lại mất vì bệnh tật. Vậy nên từ lúc gặp nó, cô đã xem nó như đứa em thứ hai của mình. Cô cũng từng nói rằng cô mắc bệnh nặng nên vào những khoảng thời gian cuối đời mình, cô muốn làm việc gì đó thật có ý nghĩa, chính là việc ở bên và bảo vệ nó. Từng câu nói lúc ấy của cô cứ lặp đi lặp lại trong đầu nó.

Nó nhắm mắt lại, tiếng gió rít qua từng ngôi mộ nghe thật nao lòng. Cánh tay cầm ô của khẽ run , từng giọt mưa táp vào mặt nó, hoà cùng những giọt nước mắt nóng hổi đã chảy ra từ bao giờ. Trái tim nó cũng run theo từng đợt, nghe thấy tiếng vỡ của tầng cảm xúc, tựa như tảng đá lớn đập vỡ khung cửa kính, mảnh vỡ bay tung toé, găm sâu vào những nơi mềm yếu nhất của trái tim. Người con gái ấy, xem nó là đứa em trai thứ hai, thật buồn, khi đứa em trai này lại không xem cô gái ấy là chị, mà vô tình xem thành chấp niệm, thành nỗi nhớ, thành một tia sáng, đem cất giấu vào tận cùng của trái tim, giữa dòng kí ức của mình.

Người con gái ấy, nhẹ nhàng đến, mang theo làn gió xuân mát lạnh, mang theo tình thương yêu nóng bỏng, tựa như luồng nhiệt chầm chậm trôi, sền sệt như dung nham nóng chảy, ghi từng dấu ấn đẹp đẽ trong cuộc đời của nó.

Cậu còn nhớ những cảm xúc non nớt mơn man sương sớm của thời niên thiếu nữa không? Cùng tìm lại những kí ức tươi đẹp lúc đó, hãy thêm vào thư viện! Món quà của bạn là động lực cho tôi!

YmmHanncreators' thoughts