Tiểu Tịnh Trần mím môi, vành mắt ầng ậng nước, hai con mắt đen láy long lanh như hai trái nho đen vừa được rửa xong, gương mặt nhỏ xinh trắng trẻo mềm mịn, Phương trượng sư phụ nhìn mà không nỡ.
Vào thời khắc mấu chốt, Phương trượng sư phụ giữ vững khí thế cao nhân thoát tục của mình, nhíu mày, nét mặt đanh lại: "A Di Đà Phật, lão nạp đâu có bắt nạt con, quy định của chùa Bồ Đề con cũng nắm được, người nắm giữ cửa ải cuối cùng của quy sư trận đáng ra phải là lão nạp. Không cần nói những lời vô nghĩa nữa, nếu muốn ở lại thì thi đấu một trận, bằng không mau cuốn xéo khỏi đây, lão nạp không chuẩn bị bữa tối cho con đâu."
Câu cuối cùng của Phương trượng sư phụ đã đánh trúng tim đen của chúng tăng, nếu như để Tiểu Tịnh Trần ở lại ăn tối, bọn họ mỗi người ít nhất cũng phải ăn ít đi một chiếc màn thầu. Được ăn cơm sau một ngày khổ luyện là niềm vui sướng duy nhất đối với chúng tăng nên điều đó là điều không thể chấp nhận được.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com