webnovel

都市呆萌录

Tiểu Tịnh Trần là một tiểu hòa thượng mới năm tuổi rưỡi tại chùa Bồ Đề, bé được sư phụ trụ trì nhặt được và đem về nuôi trong chùa từ nhỏ, trước giờ chưa từng đặt chân ra khỏi chùa, tính tình ngây thơ, thật thà nhưng lại rất bạo lực. Bạch Hi Cảnh, người đàn ông ba mươi tuổi không vợ không bạn gái, đẹp trai, lạnh lùng, giàu có, là một nhân vật vừa có tiền vừa có quyền thế tại thành phố S xa hoa bậc nhất nước Hoa Hạ. Bạch Hi Cảnh đã từng sống trong chùa Bồ Đề, nhận sự nhờ vả của Phương Trượng sư phụ nên nhận Tiểu Tịnh Trần làm con nuôi, đưa bé xuống núi tìm hiểu cuộc sống “hồng trần”. Từ một người đàn ông lí trí lạnh lùng, cuộc sống của Bạch Hi Cảnh sau khi có thêm Tiểu Tịnh Trần dần dần thay đổi, trở thành một cha ngốc, yêu thương, chiều chuộng con hết mực. Còn Tiểu Tịnh Trần, lần đầu tiên trải nghiệm cuộc sống dưới núi, làm quen những người bạn mới, dưới sự giúp đỡ của cha ngốc Bạch Hi Cảnh sẽ li kì và hài hước như thế nào đây? Đặc biệt khi cha ngốc Bạch Hi Cảnh lại không hề biết “con trai bảo bối” của mình thật ra lại là một bé gái. Thế nên, cuộc sống bi kịch của cha ngốc cứ tiếp diễn hết từ ngày nọ sang ngày kia. Bể khổ vô biên, bao giờ mới bơi đến đích…

Ken Gong Zhu de Du Ping Guo · Adolescente
Sin suficientes valoraciones
498 Chs

Chương 418: Cha ngốc kiêu ngạo và sư phụ khôn ngoan

Editor: Nguyetmai

Tiểu Tịnh Trần mím môi, vành mắt ầng ậng nước, hai con mắt đen láy long lanh như hai trái nho đen vừa được rửa xong, gương mặt nhỏ xinh trắng trẻo mềm mịn, Phương trượng sư phụ nhìn mà không nỡ.

Vào thời khắc mấu chốt, Phương trượng sư phụ giữ vững khí thế cao nhân thoát tục của mình, nhíu mày, nét mặt đanh lại: "A Di Đà Phật, lão nạp đâu có bắt nạt con, quy định của chùa Bồ Đề con cũng nắm được, người nắm giữ cửa ải cuối cùng của quy sư trận đáng ra phải là lão nạp. Không cần nói những lời vô nghĩa nữa, nếu muốn ở lại thì thi đấu một trận, bằng không mau cuốn xéo khỏi đây, lão nạp không chuẩn bị bữa tối cho con đâu."

Câu cuối cùng của Phương trượng sư phụ đã đánh trúng tim đen của chúng tăng, nếu như để Tiểu Tịnh Trần ở lại ăn tối, bọn họ mỗi người ít nhất cũng phải ăn ít đi một chiếc màn thầu. Được ăn cơm sau một ngày khổ luyện là niềm vui sướng duy nhất đối với chúng tăng nên điều đó là điều không thể chấp nhận được.

Capítulo Bloqueado

Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com