Đêm tối yên tĩnh không bóng người, ánh trăng sáng trong như khoác lên thế gian một tấm lụa mỏng.
Người vốn đã đi ngủ - Tiểu Tịnh Trần đột nhiên mở to hai mắt, cẩn thận từng li từng tí chăm chú nhìn Bạch Hi Cảnh. Đôi mắt anh nhắm chặt, lông mi nhỏ dài hơi cong lên, thế mà lại khiến cho người ta có cảm giác kỳ diệu giống như xem búp bê phương Tây. Tiểu Tịnh Trần khẽ khàng gọi một tiếng: "Ba ơi."
Bạch Hi Cảnh không hề phản hứng, ngủ say đến mức có thể gọi bằng một từ là hăng hái.
Tiểu Tịnh Trần liền yên tâm. Cô bé lôi một chiếc bình thủy tinh nhỏ từ trong túi áo ra, sau đó nhấc bàn tay đang đặt trên người cô bé của cha lên, nắm lấy ngón tay trỏ của cha rạch một đường lên miệng bình. Dung dịch màu máu đỏ thẫm liền lập tức chảy theo miệng bình vào trong thân bình. Tiếp theo đó, cô bé đưa ngón tay trỏ bị thương của Bạch Hi Cảnh cho vào miệng mình, ngậm lấy. Đợi đến lúc máu đã ngừng chảy, cô bé mới yên tâm mà rời giường, im hơi lặng tiếng ra khỏi phòng ngủ.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com